Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 100: Ni Ni



Thường Yến Hành nhớ hồi hắn còn lưu học bên Anh quốc, có quen một người học ngành y cùng trường, tên là Tưởng Dĩ Thành, là người Kim Sơn, không biết anh ta có làm việc ở đây không, hắn liền hỏi nhân viên y tá đang rút ống kim cho hắn, cô y tá lắc đầu: “Tôi mới tới đây làm cũng không rõ.” Đúng lúc có một cô y tác khác đang cầm bông băng cồn sát trùng đi qua, cô giúp hắn hỏi: “Chị Trương, viện chúng ta có vị bác sĩ nào tên là Tưởng Dĩ Thành không?” Vị y tá kia dừng bước gật đầu: “Cô hỏi viện trưởng Tưởng à?” Lại nhiệt tình nói: “Muốn tìm anh ta sao?” Thường Yến Hành vừa mới truyền máu Ni Ni, đầu có chút choáng váng, giọng nói khàn khàn: “Phiền cô chuyển lời cho anh ấy, có đồng học tên là Thường Yến Hành muốn gặp anh ấy.”

Vị y tá kia liền đồng ý, hắn nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, những suy nghĩ loạn xạ thay phiên nhau nổi lên trong đầu hắn, cũng không thể nghỉ ngơi tốt, chợt nghe có tiếng bước chân đến gần, giọng nói sang sảng: “Thường Yến Hành? Thường Yến Hành! Cơn gió nào thổi cậu tới đây vậy?”

Thường Yến Hành mở mắt, giơ tay vẫy vẫy anh ta, Tưởng Dĩ Thành mặc áo blouse trắng đến gần mép giường, tay đút trong túi áo cúi người đánh giá hắn, hài hước cười nói: “Thân thể không được rồi, rút có chút máu mà yếu thành như vậy!”

“Già rồi!” Thường Yến Hành lắc đầu cười, Tưởng Dĩ Thành hỏi: “Đứa bé kia là gì của cậu?” trên đường tới anh ta có hỏi qua tình huống với ý tá.

Thường Yến Hành không kìm nén được mà cong khóe miệng: “Là con gái tớ.” Lại nói với anh ta: “Phiền cậu sắp xếp cho con bé một phòng hạng nhất, bệnh tình của con bé hiện giờ khá trầm trọng, cậu điều trị tớ mới yên tâm!”

Tưởng Dĩ Thành dùng chân kéo cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, dặn một bác sĩ đi cùng lấy bệnh án tới cho anh ta xem, lại gọi y tá hỏi thăm tình hình giường bệnh, gần đây do thời tiết giao mùa, bệnh kiết lỵ bắt đầu lây lan, người bệnh cũng không ít, phòng bệnh hạng nhất hạng hai đều đã đầy rồi, chỉ còn lại phòng bệnh hạng ba nhưng hoàn cảnh của phòng bệnh hạng ba quả thật hơi cực khổ, lại dễ dàng bị lây nhiễm chéo. Anh ta nghĩ nghĩ mới nói: “Tôi nhớ bệnh nhân ở phòng A tầng ba khôi phục cũng không tồi, hôm nay hẳn là có thể xuất viện.” Y tá vội vàng nói: “Anh ta cũng đã thúc giục muốn xuất viện về nhà sớm một chút.” Tưởng Dĩ Thành nói: “Cô lấy bệnh án của anh ta cho tôi xem một chút.” Y tá gật đầu liền đi. Thường Yến Hành tán thưởng nói: “Cái tính nghiêm túc cẩn thận của cậu vẫn không đổi.” Tưởng Dĩ Thành cười nói: “Mạng người quan trọng không thể qua loa được.” Anh ta dùng khuỷu tay khẩy khẩy vào cánh tay hắn: “Một mình cậu mang con chạy Kim Sơn? Vợ chồng cãi nhau, tức giận rời nhà trốn đi? Dư Mạn Lệ đâu? Không đuổi theo sao?”Anh ta lại là một người đặc biệt thích nói đùa.

Thường Yến Hành đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thấy Phùng Chi bê cái cốc đi tới, nhìn thấy hắn đang nói chuyện với Tưởng Dĩ Thành thì do dự đứng lại. Hắn vẫy tay với cô, cao giọng nói: “A Chi lại đây.”

Tưởng Dĩ Thành cũng quay đầu nhìn về phía Phùng Chi, thuận miệng hỏi: “Vị này là ai?” Cách ăn mặc hẳn là mẹ của đứa bé, quá trẻ, đầu cúi thấp không nhìn rõ mặt.

“Vợ tớ.”

“Cái gì?” Tưởng Dĩ Thành chấn động, quay đầu nhìn hắn: “Tớ không nghe nhầm đi?!”

Thường Yến Hành mặt không đổi sắc như cũ: “Không nghe nhầm, vợ tớ Phùng Chi.”

Phùng Chi ở bên ngoài phòng bệnh, nghe thấy một vị y tá hỏi ai là người nhà của Thường Yến Hành, cũng không thấy Phúc An đâu, vốn dĩ muốn không để ý tới, dù sao cô cũng không phải người nhà của hắn, lại nghĩ hắn vừa mới truyền cho Ni Ni không ít máu…. Liền tiến lên hỏi xem xảy ra chuyện gì, cô y tá kia liên đưa cho cô một cốc sữa ấm bảo cô mang cho Thường Yến Hành uống, cô âm thầm hối hận mình nhiều chuyện nhưng lại không làm gì được, đành phải mang sữa vào cho hắn, ngữ khí đều đều, không có cảm xúc gì nói: “Y tá cho anh.” Thường Yến Hành duỗi tay nhận lấy, cô lập tức lui về phía sau vài bước, Thường Yến Hành cũng không để bụng, vừa uống sữa bò, vừa giới thiệu với cô: “Đây là viện trưởng Tưởng, ngày xưa cùng học một trường hồi còn bên Anh quốc…. Kiêm luôn bạn tốt.” Tưởng Dĩ Thành cũng là người thông minh, vừa nhìn liền nhận ra giữa bọn họ đang có vấn đề, nhất thời liền bỏ đá xuống giếng: “Chính là bạn học bình thường, không phải bạn tốt, không có tình hữu nghị!”

Phùng Chi nghe nói anh ta là viện trưởng, vốn đang không tỏ thái độ gì ngay lập tức nức nở nói: “Phiền viện trưởng Tưởng cứu con tôi!” Tưởng Dĩ Thành thoáng nhìn thấy sát khí trong mắt Thường Yến Hành, vội vàng đứng dậy cười nói: “Thường phu nhân đừng quá lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Phùng Chi hai mắt đẫm lệ ngẩn ngơ nhìn anh ta, anh ta gọi cô là gì?! Thường Yến Hành lại rất vừa lòng.

Đúng lúc bác sĩ và y tá đi lấy bệnh án cũng quay lại, Tưởng Dĩ Thành nhận bệnh án trong tay y tá trước, lật xem một lần rồi trả lại cô ấy: “Có thể làm thủ tục xuất viện được rồi, nhanh chóng dọn dẹp lại phòng bệnh sạch sẽ.” Sau đó mới nhận bệnh án của Ni Ni trong tay bác sĩ, anh ta vẫn còn đang cười hi hi ha ha vui vẻ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhíu mày cân nhắc nói: “Bệnh nhân vẫn luôn sốt cao mệt mỏi, tay chân bị lạnh, hơn nữa còn xuất hiện dấu hiệu co giật ngất lịm, đi ngoài ra máu, tình trạng có chút nguy hiểm, có điều vừa mới truyền máu và uống thuốc, chỉ cần có thể ngừng đi ngoài ra máu thì không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, cần quan sát chặt chẽ, tôi đi xem tình trạng bệnh nhân xem có ổn hơn chưa.” Tính tình của anh ta nói đi là đi, vừa đi vừa dặn dò ý tá chuyển người lên phòng bệnh A.

Sau khi Thường Yến Hành xuất hiện, những nghi ngờ về cha ruột của Ni Ni trong lòng Chu Hi Thánh đã được giải đáp, sau đó anh ta thấy phòng bệnh hạng nhất đang tràn ngập bệnh nhân cũng phải cố gắng xếp ra một phòng dành cho Ni Ni, ngay cả viện trưởng Tưởng cũng bị kinh động, tự mình tới chẩn trị cho con bé. Trong lòng anh ta sáng như gương, anh ta chỉ là một kỹ sư nho nhỏ trong một xưởng dệt vải, có đi cầu xin năn nỉ cũng không dành được phòng bệnh hạng hai, Thường Yến Hành lại dễ dàng làm được, trong lòng anh ta cảm thấy thê lương.

Đợi đến khi trong phòng bệnh ít người ra vào một chút, anh ta tìm Phùng Chi cười nói: “Ở đây cũng không cần đến anh nữa, bên nhà xưởng cũng không có nhiều người, anh đi về trước. Em cũng không cần lo lắng, có Thường Yến Hành ra mặt, viện trưởng Tưởng tự mình tới khám, Ni Ni sẽ không có việc gì.”

Phùng Chi thật sự cảm ơn anh ấy, mỗi lần khó khăn luôn có anh ấy bên cạnh giúp đỡ cô, nghe anh ấy nói như vậy, dường như anh ấy đã đoán được cái gì đó, cô tiễn anh ấy đến tận ngoài cửa, mới nỗ lực cười nói: “Có một số chuyện không tiện nói với anh, chờ Ni Ni hết nguy hiểm, em sẽ nói cho anh nghe tất cả.”

Chu Hi Thánh “Ừ” một tiếng, đi đến cầu thang, Thường Yến Hành đang đi lên, hai người mặt đối mặt, cả hai đều giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.