Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 104: Một cơ hội



Ngay khi Ni Ni vừa đến Thượng Hải liền được đưa vào bệnh viện Quảng Từ, con bé quả thật có triệu chứng của bệnh viêm phổi, thấp còi suy dinh dưỡng, lúc đầu tình hình không khả quan lắm, Phùng Chi vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc con bé, Thường Yến Hành sợ cô quá mệt mỏi, lại thuê thêm hai người hộ lý chăm sóc đặc biệt giúp đỡ cô, tuy hắn công vụ quấn thân, cho dù bận thế nào đi nữa hàng ngày đều sẽ vào thăm hai mẹ con cô một lần.

Sắp đến thanh minh, một nhánh liễu đào nở rộ cũng tạo nên một phong cảnh đẹp, có một ngày Phùng Chi bỗng nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng, gió xuân đung đưa mành trúc, ánh mặt trời lọt qua khe hở chiếu vào khiến cô chói mắt, cô giơ tay che mắt lại, nghe thấy Ni Ni đang ê ê a a học chữ, cô mới bừng tỉnh bọn họ đã từ bệnh viện trở về biệt thự của Thường Yến Hành, cô vội vàng ngồi dậy, Thường Yến Hành đang chơi với Ni Ni, hắn đỡ con bé nhảy nhảy trên đầu gối hắn, Ni Ni cười khanh khách, con bé mặc áo nhỏ màu anh đào, nước da con bé trắng hồng giống cô, nhìn thấy Phùng Chi, con bé nghiêng đầu vui vẻ: “Mẹ”, Thường Yến Hành cười nói: “Ni Ni, nào, gọi ba, ba!” đôi mắt đen nhánh của Ni Ni cười híp thành hình trăng non, khóe miệng chảy ra nước miếng: “Ba, ba!” Từng chữ rõ ràng không chút mơ hồ. Thường Yến Hành vốn chỉ trêu đùa với con bé trong lòng cũng không có quá nhiều hi vọng, nào ngờ con bé tự nhiên gọi hắn, “Ai ya, bé ngoan của ba.” Hóa ra được gọi một tiếng ba lại hạnh phúc như vậy, hắn vui sướng hôn lên mặt Ni Ni, không biết nên thương con bé như nào cho hết.

Phùng Chi cũng ngẩn ngơ, đột nhiên cái mũi chua chua, vì để che giấu, cô vội đi rửa mặt, người hầu đã chuẩn bị bột đánh răng và nước ấm, đợi cô lau khô vệt nước trên mặt, mới phát hiệnThường Yến Hành đang dựa cửa nhìn cô.

“Ni Ni đâu?” Bây giờ đối thoại hằng ngày của cô và hắn luôn bắt đầu từ Ni Ni và kết thúc cũng là Ni Ni.

“Vú Trương ôm con đi ăn cháo rồi.” Tinh thần Thường Yến Hành rất là phấn chấn.

Phùng Chi “Ừ” một tiếng, muốn đi qua người hắn, lại bị hắn chặn đương không thể đi qua, cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Có việc gì sao?”


Thường Yến Hành lấy ra hai tấm vé xem kịch từ trong túi áo: “Gần đây em vất vả rồi, hôm nay có buổi chuyên diễn của Mai tiên sinh ở rạp hát Đại Hoa, không dễ gì mới mua được vé, chúng ta cùng nhau đi xem, được chứ?”

Phùng Chi hơi chần chờ, nhấp môi nói: “Buổi tối Ni Ni không rời em được, hay anh mời vị tiểu thư khác đi!”

“Vú Trương rất có kinh nghiệm dỗ trẻ con, em xem Ni Ni cũng rất vui vẻ theo bà ấy.” Thường Yến Hành cúi đầu nhìn cô, ngữ khí ôn hòa: “Anh không có hứng thú với các tiểu thư khác, chỉ muốn cùng đi với em.” Dừng một chút lại nói: “A Chi em không thể trốn tránh anh mãi như thế được, anh đến gần một bước, em liền né xa ba mét, Ni Ni gọi em là mẹ, cũng gọi anh là ba, em xem con thông minh ngoan ngoãn như thế, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà không thể tách ra! Cho nên bây giờ tuy vẫn chưa chấp nhận anh được, nhưng thời gian cũng không quay lại được, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, em cho anh một cơ hội làm lại từ đầu, được không?!” Hắn giơ tay vén vài sợi tóc bên má cô ra sau tai, muốn hôn cô, cô lại nghiêng đầu né tránh, dùng sức đẩy hắn: “Không thèm tin anh.” Vội vàng chạy lên cầu thang.


Thường Yến Hành dựa vào lang can cầu thang, cao giọng nói với bóng lưng cô: “Chiều nay sáu giờ anh tới đón em, không gặp không về.” Đợi một lát không nghe thấy cô từ chối, khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười.

Ai muốn không gặp không về chứ, quả thật tự mình đa tình. Phùng Chi chơi xếp gỗ với Ni Ni, cả ngày đều có chút thấp thỏm, thấy đồng hồ báo chuông bốn giờ, cuối cùng hạ quyết tâm, vé xem Mai tiên sinh diễn giả cả đắt đỏ không nói, còn rất khó mua được, cô không đi thì cũng lãng phí… Chẳng qua chỉ là xem một tuồng kịch mà thôi, không quyết định được cái gì cả. Cô gọi vú Trương mụ tới chơi với Ni Ni còn cô thì lên tầng lấy nước lạnh rửa mặt, son phấn trên bàn trang điểm đầy đủ mọi thứ, đều là Thường Yến Hành dặn công ty bách hóa đưa tới. Cô cầm lược chải tọc búi ra sau đầu, mặt cô hình trái xoan nho nhỏ, lộ ra vầng trán sáng sủa ngược lại có vẻ trẻ trung xinh đẹp, đánh lớp phấn nhàn nhạt, kẻ lại lông mày, cảm thấy khí sắc có phần tái nhợt, lại dùng ngón tay xoa chút phần hồng khẽ chấm lên gò má, thuận tiện tô luôn lên môi mình. Thường Yến Hành đợi trong ô tô, lơ đãng nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Phùng Chi bước ra từ cửa chính, cô mặc một bộ sườn xám màu xám bạc, in nổi từng đóa hoa hải đường, quá quyến rũ, rốt cuộc cũng là phụ nữ đã từng sinh con không giống với thời thiếu nữ, chỗ nào khác nhau sao, chỉ là ngực tròn hơn một chút, eo thon, mông cong hơn một chút, chính là cái một chút này gộp lại làm giảm đi một chút thanh thuần tăng thêm vài phần quyến rũ, càng thêm lay động lòng người.

Phúc An mở cửa xe, Phùng Chi ngồi vào trong xe, thấy Thường Yến Hành nhíu mi đánh giá cô, cô nâng tay lên sờ sờ mặt mình, đỏ mặt hỏi: “Không được sao?” Hai năm qua cô chưa từng ăn diện cho chính mình, trong lòng thật sự có chút rụt rè.

“Đẹp, quả thật rất xinh đẹp.” Thường Yến Hành lấy ra một cái vòng cổ kim cương màu hồng đeo lên cổ cho cô, Phùng Chi mím môi nói: “Em xem một lát rồi trở về, em không yên lòng Ni Ni ở nhà một mình.” Nói xong liền nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, trời đã vào chiều muộn, biển quảng cáo trên đường Nam Kinh bắt đầu rực rỡ ánh đèn, áp phích lớn của tiểu thư hoa khôi Bến Thượng Hải treo trên các nóc nhà xuất hiện trên diện rộng, hình như năm nay lưu hành vẻ đẹp cổ điển, mỹ nhân như Tây Thi ngọt ngào đáng yêu. Cô không khỏi nhớ tới Nguyệt Mai, nhớ tới thời áp phích của cô ta cũng từng treo đầy các con đường lớn nhỏ của Bến Thượng Hải, trái tim cô còn chưa kịp đau, đã nghe thấy Thường Yến Hành nói đến rồi.

“Thường Nhị gia.” Có người gọi to tên hắn ở phía sau, Thường Yến Hành giả vờ như không nghe thấy, cầm cánh tay Phùng Chi khoác lên tay hắn, bước lên bậc thang đi thẳng vào rạp hát, lại có người gọi nữa, những đã không phải là giọng nói lúc trước. Hắn vẫn không thèm nhìn như cũ, ngược lại Phùng Chi nghe thấy thì có chút băn khoăn, do dự nói: “Anh không cần chào hỏi bọn họ sao?” Thường Yến Hành cười nói: “Em có tin không, chỉ cần anh dừng lại, quay đầu chào hỏi với bọn họ, đêm nay cũng không cần xem Mai tiên sinh diễn nữa.” Phùng Chi thầm nghĩ hắn tung hoành ở quan trường cũng đã bao năm, lời hắn nói cũng không hẳn là giả, lại càng sốt ruột hơn cả hắn: “Vậy nên đi nhanh lên!”

Thật ra nếu cô quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện ra một chiếc xe ôtô màu đen từ từ dừng lại cách đó không xa, cửa xe được người hầu mở ra, xung quanh có mấy người vây lại nghêng đón một người đàn ông, theo sau là một cô gái, người đàn ông này không phải ai khác, chính là Vương Kim Long, hắn ta dẫn theo Cửu di thái mới nạp vào cửa tới nghe diễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.