Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 116: Tha thứ



Ngày làm pháp sự cho lão phu nhân ở chùa Tĩnh An, sáng sớm dùng xong bữa sáng, Thường Yến Hành ôm Ni Ni nắm tay Phùng Chi lên ô tô đầu tiên, mấy người hầu ngồi xe kéo theo phía sau.

Càng gần tiết thanh minh mưa càng nhiều, hôm qua tiếng mưa đánh lên cành lá suốt cả một đêm, mặt đường vẫn còn ướt sũng, càng gần chùa Tĩnh An, hai bên đường xuất hiện càng nhiều cửa hàng hương nến hàng mã, từ ngoài nhìn vào trong, hồng hồng đỏ sẫm như điện thờ, tượng vàng Bồ Tát xuyên thấu qua cánh cửa đạm nhiên nhìn hồng trần, chắp tay mỉm cười. Xung quanh đều là mùi hương còn có mùi thơm ngọt của gạo nếp chưng, Phùng Chi rũ mắt xuống, do dự hỏi: “Em và Ni Ni thật phải đi cùng sao?” Nói cho cùng thì bọn họ còn chưa lĩnh giấy kết hôn, ngôn bất chính danh bất thuận, cô biết rõ công phu miệng lưỡi của đám phụ nữ ở Thường phủ.

“Em và con là vợ con anh, nhất định phải đi.” Thường Yến Hành nói giọng rất đáng tin, giơ tay chỉnh lại trâm cài hình đóa bạch mai bên mái tóc cô. Phùng Chi phát hiện ánh mắt hắn nóng rực, cô tưởng bởi vì dấu hôn trên cổ cô, vội vàng kéo cổ sườn xám lên, hờn dỗi liếc hắn một cái, Thường Yến Hành nở nụ cười, ngón tay thon dài vuốt ve gò má cô, Ni Ni cũng học theo, tay nhỏ sờ sờ lên mặt hắn, trong miệng y ô không ngừng: “Ba, ba!”

Phùng Chi phụt cười, Thường Yến Hành hôn vào lòng bàn tay Ni Ni, tùy ý hỏi: “Nghe nói Vương phu nhân mời em đến đánh bài vài lần đều bị em từ chối?” Vương phu nhân là vợ của Vương Kiến Thực, tên là Hàn Quế Phân.

Phùng Chi “Ừ” một tiếng, cũng không giải thích chỉ nói: “Nếu anh hy vọng em ra ngoài xã giao, em sẽ thử….”

“Không cần vì anh mà thay đổi.” Thường Yến Hành chặn ngang lời nói của cô, ôn hòa nói: “Anh thích nhất em cứ là chính em!”

Cái người này thật là…. Phùng Chi ngẩn ra, hốc mắt có chút nóng lên, hắn không hề muốn làm cô khóc, khẽ cười nói: “Em mà cứ nhìn anh như vậy, anh sẽ hôn em đấy!”

Phùng Chi không tránh ngược lại lại thò người ra áp sát vào hắn, hôn lên má hắn, Ni Ni cũng hôn lên má hắn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi, cảm thấy ben ngoài thú vị lại bò ra phía cửa sổ xe nhìn ra ngoài.

Thường Yến Hành thừa cơ nắm lấy tay Phùng Chi, Phùng Chi dựa lên vai hắn, ngoan ngoãn để mặc cho hắn nắm, lát sau nghe thấy hắn nói: “Tiền Viêm Dân em biết anh ta không? Anh ta là luật sư!”

Cô gật đầu, hắn nói tiếp: “Bọn họ đang tiến hành thành lập một hội phụ nữ. Bởi vì họ nhận được không ít đơn kiện ly hôn, hôn nhân kiểu cũ phụ nữ thật sự quá khổ, nên cần giác ngộ văn hóa cho phụ nữ, tuyên truyền giảng giải pháp luật cho mọi người, hỗ trợ mọi người đấu tranh, cũng dấy lên hy vọng về cuộc sống một lần nữa. Tiền lương cũng không nhiều nhưng lại là việc ý nghĩa, em có thể suy nghĩ về việc đi thử xem?” Phùng Chi nghe xong tâm cũng động, cô cũng đã dự tính muốn đi ra ngoài tìm việc, cũng không muốn nhàn rỗi ở nhà, ỷ vào Thường Yến Hành: “Em muốn đi! Em muốn đi.” Đôi mắt cô đen nhánh lấp lánh tỏa sáng, cực kỳ xinh đẹp, Thường Yến Hành nhìn cô, chợt đè thấp tiếng nói: “Đi cũng được, em muốn cảm ơn anh như thế nào?”


“Cảm ơn như thế nào?” Phùng Chi không hiểu chuyện gì, chuyện này cũng cần phải cảm ơn sao! Thường Yến Hành thấy cô ngơ ngác, hắn ghé sát vào tai cô thì thầm, muốn như vậy như vậy còn muốn như vậy như vậy, Phùng Chi xấu hổ mặt đỏ rần, nói thầm một câu: “Cầm thú!” Dùng sức đẩy hắn một cái, quay người nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ không để ý tới hắn.

Ý cười trên mặt Thường Yến Hành càng đậm thêm, Phúc An ngồi bên cạnh tài xế A Quý, lỗ tai vẫn luôn dựng lên lắng nghe, lúc này không thể không nói, phu nhân mắng rất đúng!

Hôm nay Thường gia đặt riêng toàn bộ chùa Tĩnh An, không cho khách hành hương vào. Trụ trì Huề Tăng cùng các tăng lữ đứng chờ ngoài cửa lớn, thấy người tới liền chắp tay chào đón Thường Yến Hành vào trong chùa, lại đóng cửa như cũ. Mấy anh em, chị em gái, chị em dâu, mấy cô em gái đã kết hôn có thể tới đềi tới đứng trước cửa Đại Hùng Bảo Điện, hơn nữa còn có người hầu đi theo, cũng chiếm đầy cả căn phòng. Phùng Chi thấy bọn họ khách khí nhưng cũng có chút ân cần với cô, nhất định là Thường Yến Hành đã nói gì với bọn họ rồi, liền bình tĩnh mỉm cười đối phó.

Các hòa thượng gõ mõ niệm kinh, bọn họ quỳ gối bên dưới làm xong pháp sự, thì ra một gian ở thiên điện chuyên để dùng trà và nghỉ ngơi. Đàn ông ngồi vây quanh một bàn gần cạnh cửa, hút thuốc dùng trà nói chuyện chính trị và cổ phiếu.

Bên này phụ nữ ngồi cùng nhau cũng nói chuyện, mợ cả Tần Uyển bế cẩn thận Ni Ni lên, Ni Ni cũng không khóc, dùng tay nắm lấy viên trân châu trước vạt áo sườn xám của cô ấy, cô ấy cũng mặc con bé nghịch, cười nói: “Lấy hết được ưu điểm của ba mẹ rồi.” Đột nhiên cúi đầu không ngừng hôn khuôn mặt của con bé. Vú Trương đứng một bên vội cười nói: “Mợ cả thứ lỗi, tôi đưa con bé đi vệ sinh, nếu không lại làm bẩn quần áo của phu nhân.”


Lúc này Tần Uyển mới lưu luyến đưa Ni Ni cho bà ấy, lại nắm một vốc kẹo từ trên bàn đưa ra: “Cho con bé ăn.” Vú Trương nhận lấy rồi đút vào trong túi áo mình, nói cảm ơn phu nhân rồi ôm Ni Ni đi.

Mợ tư cắn hạt dưa, nhỏ giọng nói với Phùng Chi: “Bây giờ mợ cả không được tốt, ngày xưa còn lanh lợi giảo hoạt, bây giờ có nói chuyện với ai, nói chưa đến ba câu thì bắt đầu hỏi không đáp nữa, còn bị bệnh tim, luôn nói nhà cũ có ma quỷ, đòi dọn ra ngoài ở. Đại lão gia cũng không quản bà ta…” Vốn ban đầu là chế giễu rồi lại trở nên âm trầm: “Cô không biết chứ, đại lão gia nuôi con hát ở biệt thự riêng đã nhiều năm! Bám chặt lấy anh ấy không bỏ, ngày lễ ngày tết cũng không thả người.” Lại thêm một câu: “Cô ta cũng đang ngóng trông mợ cả chết sớm chút đấy!” Vợ chính và các phu nhân khác hễ nói đến các di thái đều như cùng chung kẻ địch.

Phùng Chi uống trà, không dấu vết nhìn Tần Uyển, một mình buồn chán ngồi một chỗ, các thiếu gia tiểu thư đều chơi như điên ở bên ngoài, cũng không ai để ý đến cô ấy, trong lòng không khỏi thổn thức.

Mợ ba hỏi: “Bây giờ đại lão gia làm việc ở đâu?”

Mợ tư bĩu môi nói: “Anh ấy có thể làm gì, lúc mẹ còn sống còn hỏi tiền tiêu vặt của mẹ để dùng, bây giờ sao, sau khi phân nhà chỉ thu tiền thuê đồng ruộng sống qua ngày thôi, chỉ cần không tiêu lung tung thì cũng đủ dùng!”

Mợ ba vươn cổ nhìn xung quanh, lại hỏi: “Ngũ tiểu thư hôm nay có tới không? Sao chưa nhìn thấy cô ấy?”

Mợ tư liền nói: “Tới rồi, làm sao cô ấy lại không tới chứ! Nhưng thật ra Bát tiểu thư không tới.”

Mợ ba cảm thán: “Bây giờ Bát tiểu thư sống cũng không tồi, tuy bề ngoài Dư tam thiếu bình thường nhưng đối với cô ấy không tệ, lần trước ngẫu nhiên gặp được ngoài đường, toàn thân đều là châu báu ngọc ngà.” Cô ấy tươi cười có chút chua xót: “Đám em chồng có tiền cái là xa lánh nhà mẹ đẻ, sợ chúng ta dính hào quang của người ta còn cái người nghèo kiết hủ lậu lại siêng năng quay về!”

Phùng Chi cũng nghe nói bây giờ Dục Trinh sống thật sự không tốt, muốn tìm cô ấy tâm sự lại không thấy người đâu, muốn đứng lên cười nói muốn đi tìm Ni Ni rồi đi thẳng ra khỏi cửa.

Thường Yến Hành từ nhà vệ sinh bước ra, đi qua cửa tròn thấy Dục Trinh đứng dưới gốc cây bồ đề, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, mũi chân cọ cọ mặt đất trước mặt ra một cái hố nhỏ, mũi giày dính đầy đất, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, ngập ngừng gọi một tiếng: “Anh hai!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.