Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 119: Tình nùng (cao H)



“Có!” Lúc này Thường Yến Hành cho dù không có cũng nói thành có.

“Vậy anh nói đi!” Phùng Chi dùng răng kéo dây quần của hắn ra rồi kéo quần hắn xuống dưới, dã thú đã thức tỉnh bật ra, vừa vặn đập trúng môi cô, cô ngẩn người nắm lấy nó lẩm bẩm: “Không nghe lời.”

“Em mắng nó khác nào đàn gảy tai trâu.” Nếu không phải hắn đang trong tình trạng tên đã lên dây, hắn nhất định sẽ bật cười thành tiếng, rốt cuộc cô vẫn còn nhỏ tuổi, trong lúc vô tình sẽ lộ ra vài phần ngây thơ, thực khiến hắn yêu thích vô cùng.

“Trâu ở đâu?” Phùng Chi lại còn hỏi.

“Trong tay em đó!” Giọng nói hắn trở nên khàn đặc.

Phùng Chi nghe lời đánh giá thứ mà cô đang nắm trong tay, khí thế hừng hực, gân xanh chằng chịt hằn hẳn lên, cứng rắn nóng bỏng, không khỏi chép miệng: “Đâu có giống trâu?”

“Em không thấy nó to lớn như trâu, mạnh mẽ như trâu, và nó đang chờ đầm mình xuống bùn lầy sao?” Thường Yến Hành không đổi sắc nói ra những lời thô tục.

Phùng Chi cũng phải bội phục hắn, hôm trước trên báo còn đăng những công trạng của hắn trên nghiệp chính trị, nói là phẩm cách cao thượng, giơ tay nhấc chân đầy vẻ nho nhã khiêm tốn, lời nói như châu ngọc, làm việc phục vụ nhân dân lại càng ngay thẳng trung thực, nào ngờ lên giường thì như biến thành người khác vậy, lưu manh, nói ra cũng chẳng ai dám tin. Cô vươn lưỡi, cố ý liếm phần đầu tràn ra dịch, hỏi: “Trong thu còn viết gì nữa?”

Đồng tử của Thường Yến Hành đột nhiên co chặt lại, xương sống cương chặt, tiểu yêu tinh sắp học hư rồi: “Anh nghĩ việc vui mừng lớn của em, có lẽ là con của chúng ta không biết chừng, vậy thì càng tốt, chờ anh về chúng ta liền đăng tin kết hôn, danh chính ngôn thuận sinh con ra, anh đã nghĩ xong tên cho con rồi, nếu là con gái, gọi là Thường Phượng…” Hắn thấy đầu lưỡi hồng hồng của Phùng Chi liếm từ trên xuống dưới ướt nhẹp lại bóng loáng vệt nước, lại ngậm mút hai túi con cháu, một tay vuốt ve phần trên, bỗng nhiên ngẩng mặt lên, mị nhãn như tơ nhìn hắn, đôi môi hồng hào ướt át: “Nếu là con trai, thì gọi là gì?”

Thường Yến Hành bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, không nói, chỉ khàn khàn cười nói: “Em hút ra được sẽ nói cho em biết.”

Tất nhiên là Phùng Chi cũng muốn lấy lòng hắn, bàn tay siết chặt ngậm vào trong miệng từng chút một, đều là mùi xà phòng đàn hương mùi vị, hắn là người thích sạch sẽ. Hung khí của hắn vừa thô vừa lớn, đầu lưỡi cô không biết đặt đâu, chỉ có thể ép sát vào quy đầu, bắt đầu liếm vòng tròn theo bản năng con dùng lưỡi gẩy vào mã mắt, hàm răng cũng nhẹ nhàng cọ qua, vừa tê vừa ngứa, pha lẫn chút ý đau, Thường Yến Hành bị cô khiêu khích đến là thoải mái, duỗi tay chống xuống giường thẳng lưng lên nhìn chằm chằm vào dưới hàng hắn cắm vào cái miệng nhỏ của cô, trượt ra trượt vào, nước bọt giọt ra từ khóe miệng, mắt hắn hằn lên tơ máu đỏ sậm, mím chặt môi mỏng, bàn tay đưa lên nắm búi tóc sau đầu cô, ấn xuống dưới háng, nóng nảy nói: “Mau một chút, dùng sức liếm.”

Phùng Chi bị hắn một như vậy, hơn phân nửa phần thân thọc sâu hơn, cô cảm thấy như không thở nổi, mới ư a một tiếng kháng nghị, hắn buông lỏng một chút, cô vội vàng phun ra một nửa, hắn lại dùng lực tiến vào càng sâu, lại thả lỏng ra, cứ ra ra vào vào như vậy, nặng nhẹ đều do hắn khống chế tiết tấu, Phùng Chi có chút không gian liếm mút cũng có thể chịu được, không biết qua bao lâu, trong miệng cảm nhận được cơn đau do bị cọ xát kịch liệt, cô bắt đầu lắc đầu, ngón tay xoa hai túi con cháu, Thường Yến Hành thở hổn hển: “Hút mạnh lên.”

Lúc này Phùng Chi cũng bất chấp, cực kỳ nghe lời hắn, dùng răng cắn quy đầu, dùng đầu lưỡi mở rộng mã mắt, lại dùng lực hút lên, ngay lúc đó cảm giác cơ thể hắn cứng đờ, đẩy vào rất sâu, cô không kịp đề phòng, miệng mở lớn, hắn thừa cơ đỉnh đến yết hầu cô, nơi đó chặt khín lại ướt át, hắn khó có thể nhịn được thế là hắn bắn ra. Thường Yến Hành vội vàng rút ra nhưng không kịp, bị cô nuốt vào một chút, trên môi cũng bị dính, còn lại thì bắn lên ngực cô, nhìn qua giống như tiết ra sữa.

Thường Yến Hành thích nhìn thấy cô vì hắn mà biến thành hương diễm hình ảnh, thấy thế nào cũng không đủ, lấy áo trong lau sạch sẽ cho cô, xuống giường rót cốc trà uống một ngụm đút vào miệng cho cô, bên trong vẫn còn vương lại mùi vị của hắn rất nồng, bàn hắn trượt vào giữa hai chân cô, không khỏi cười khẽ thì thầm bên tai cô: “Ướt rồi.” Ngón tay thon dài hữu lực chui vào trong hoa động, nơi đó của Phùng Chi đã sớm ngứa ngáy khó nhìn, khi ngón tay hắn tiền vào hai đùi cô kẹp siết lấy bàn tay hắn: “Yến Hành, ngứa, ưm… vào đi.”

Thường Yến Hành lại rút ngón tay ra, bế cô lên đặt lên ghế dựa, hai chân tách ra hai bên tay vịn, lộ ra huyệt động ở giữa, hắn ngồi xổm xuống chôn đầu vào, hôn môi hai cánh thịt của cô.

Phùng Chi a a hét lên, hắn luôn thích ăn phía dưới của cô, vừa liếm mút lại vừa nhấm nháp, còn dùng ngón tay kéo cánh thịt ra, ngậm lấy hạt châu giấu kín bên trong cắn chơi, vốn chính là nơi mẫn cảm lại yếu ớt, xuân thủy ào ạt chảy ra như dòng suối, cô còn nghe thấy tiếng chép chép, cả người không nhịn được mà run lên, ngón chân cô cuộn tròn lại. Cô không biết vợ chống có phải là như vậy không, chỉ là ngày trước cô nghe mấy bà vú ở phòng bếp nói chuyện với nhau, các gia đều cao cao tại thượng do các phu nhân hoặc di thái tới hầu hạ, ông ta chỉ cần hưởng thụ mà thôi, phu nhân thì phải đoan trang giữ lễ phép, không thể tuỳ tiện hạ mình làm những việc ảnh hưởng tới gia môn. Các gia thường thích tới nơi ở của các di thái, bởi vì di thái chỉ cần làm các gia vui thì nguyện ý làm rất nhiều chuyện không cần liêm sỉ, các gia còn thích tới kỹ viện, phụ nữ ở kỹ viện đều là hồ ly tinh, có rất nhiều thủ đoạn, sẽ liếm cho các gia, nuốt tinh, còn cho các gia chơi hậu huyệt, lúc đó cô vẫn còn là xử nữ, mỗi lần nghe lén đều thấy sợ trong lòng.

Thường Yến Hành ngẩng đầu nhìn hai mắt đẫm lệ của cô: “Sao thế? Không thoải mái sao?”

Phùng Chi liền nói những lời đó cho hắn nghe, cô vội hỏi: “Anh coi em là gì!”

Thường Yến Hành nghe xong thì dở khóc dở cười, cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy, lúc này cũng không phải là lúc thân truyền ngôn giáo, hắn không nói lời nào, đứng dậy dùng nửa người đè lên người cô, dùng tay cầm tiểu đệ để vào cửa động, do có chất nhầy bôi trơn trước đó hắn nhẹ nhàng đẩy vào: “Thả lỏng nào, để tôi làm em vui vẻ thì sẽ không miên man suy nghĩ nữa.”

Phùng Chi vội vàng ôm cổ hắn, thút thít: “Lớn quá… Căng khó chịu….”

Thường Yến Hành vươn lưỡi liếm cằm cô, lưỡi hắn luồn vào miệng cô đưa đẩy theo tốc độ bên dưới, ý thức Phùng Chi có chút mê man, chỉ cảm thấy trên dưới đều bị lấp đầy, bên trong không ngừng cọ xát sinh ra khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, cơ thể cô càng lúc càng căng chặt, da thịt nóng lên, mồ hôi như mưa, cô cảm thấy sợ hãi ôm chặt hắn, rồi lại cảm thấy chờ mong, chờ mong cái khoái cảm như đẩy cô xuống vực sâu đó.

Thường Yến Hành rời khỏi miệng cô, thở hổn hển hỏi: “Thích sao? Thích bị anh làm?”

Phùng Chi hôn vành tai hắn: “Thích…. Thích bị Yến Hành…”

Thường Yến Hành cười ra tiếng: “Nếu thích thì đừng nghĩ những cái đó làm gì cả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.