Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)



Thường Yến Hành lười nói những lời vô nghĩa với cô, nắm chặt bàn tay cô đang nắm sinh mệnh của hắn, cơ mông rắn chắc đẩy mạnh một cái, liền nghe “Phốc” một tiếng hắn đã tiến vào trong động còn vang lên tiếng nước, hắn đâm rất sâu, hai túi con cháu còn đập vào hoa môi của cô.

Phùng Chi “Ai nha” hét lên một tiếng, run rẩy ôm siết cổ hắn, há miệng hít vào: “Căng hỏng rồi….”

Bình thường hắn sẽ dùng lưỡi liếm hoặc dùng ngón tay khiến cô mềm thành nước mới bắt đầu làm, chưa từng chơi tàn nhẫn như vậy.

Thường Yến Hành kêu lên một tiếng, cô thật sự quá chặt, vật kia của hắn thì thô to, siết chặt như muốn bẻ gãy hắn nhưng cũng khiến hắn sướng muốn chết.

“Thả lỏng…. Siết gãy rồi em không tìm thấy cái thứ hai đâu.” Hắn ngậm lấy bầu ngực đã che kín nước miếng của cô, cười đầy tà khí, dục vọng đang tích lũy còn chưa đến nỗi thần trí mê loạn, nhẹ nhàng rút ra đẩy vào chờ cô thích ứng.

Không gian thật sự quá chật hẹp, hai người cứ như vậy chen chúc quấn lấy nhau ở ghế sau, ngọn đèn nhỏ trong xe sáng vàng của thùng xe, Thường nhị gia cong lưng đã va phải mui xe, vạt áo hắn mở rộng lộ ra vùng ngực và thắt lưng.

Phùng Chi có thể cảm nhận được mảng lông ở phần bụng dưới của hắn cọ vào hoa môi của cô ngứa ngứa khó nhịn, thân thể cô đã mềm nhũn, xuân thủy ào ạt không ngừng chảy ra, cô thở gấp nói không ra câu: “Dư tiểu thư… Cô… Ưm…. Cô…”

“Dư tiểu thư nào?” Thường Yến Hành gặm ngực cô thành từng vệt đỏ.

“Ngài còn có Dư tiểu thư khác sao?” Phùng Chi căng cứng người khiến bên trong cô đột nhiên siết chặt lại khiến hắn thở dốc ồ ồ, đồng tử chuyển sang sâu thẳm, bắt đầu nói lời thô tục: “Nói cho em biết, để yên tôi “chơi” em, không cho phép không muốn.”

Phùng Chi trực giác có chút không ổn, lại nghe hắn nói: “Tiểu lãng hóa, tôi có từng chơi qua cô ấy hay người khác hay không, em thật sự không biết sao?”


Câu này thực sự buồn cười, mấy năm hắn và Dư Mạn Lệ ở Anh quốc, cô làm sao mà biết được chứ.

Thường Yến Hành cắn răng nói: “Nếu tôi từng làm với người khác, lần đầu làm em sẽ tiết nhanh như vậy sao!”

Phùng Chi ngẩn ngơ, kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn gò má đỏ rực, hắn không nhắc tới cô thật sự cũng không biết…. Lúc đó cô đau ngất đi rồi, hận hắn không thể xong việc sớm một chút!

Bây giờ nghĩ lại, so với bây giờ mãi không kết thúc, dường như… thật sự là nhanh một chút…

Cô không biết làm thế nào “Phụt” cười ra tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.