Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 9: Trêu Chọc



Có hai con mèo không biết xấu hổ vờn nhau trên nóc nhà.

Em ở trên cao nức nở một tiếng, anh ở dưới thấp ngao một tiếng, đâu quản trời tối nhân gian đang say giấc nồng, dù có Thiên Vương lão tử tới cũng không sợ, ai cũng không cản được đôi ta mặc sức kêu xuân.

Không ngờ nghe ra cũng rất vui vẻ, giống hai đứa nhỏ đang hợp mưu làm chuyện bí mật gì đó, nhưng lại muốn lớn tiếng nói lên để thêm chút can đảm.

Phùng Chi ngủ ở trên gác mái, thầm nghĩ lúc bị Thường nhị gia đè trên giường lăn lộn đến hồn tiêu phách tán, có phải cô cũng kêu khó nghe như thế hay không, hẳn là giống nhau đi, người cũng chỉ là động vật cao cấp, có sự liên hệ.

Cô khó ngủ mà lăn qua lộn lại, hai ba lần dậy mở cửa sổ đuổi chúng đi, cứ chạy đi một lúc sau lại tụ tập lại, giống một đôi uyên ương đánh mãi không rời.

Cô thở dài từ bỏ, phòng dưới lầu vú Lý gáy khò khè, tiếng nghiến răng, khạc đờm, xoay người, nói mớ này nọ những tạp âm quen thuộc, giống như diễn tấu một khúc hợp xướng.


Ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu vào giường, khăn trải giường màu trắng biến thành một mảnh xanh cổ vịt, cô lăn qua lộn lại rồi ngủ lúc nào không hay, không biết qua bao lâu chợt bừng tỉnh, nghe có người đang nói thầm, là vú Tiết đang nói: “Con mèo Xiêm của Đại phu nhân không thấy nữa, đều tìm khắp nơi mà không thấy, đang tức giận đá vỡ cả phích nước.” vú Lý tấm tắc hai tiếng: “Tối hôm qua trên nóc nhà mấy con mèo gây ầm ĩ như thế.”

Phùng Chi dụi dụi mắt ngồi dậy, phát ngốc, hai đứa chúng nó cuối cùng cũng quyết định tư bôn, chẳng qua những ngày gần đây trên báo có vài mẩu tin, tiểu thư nhà giàu tư bôn cùng tiểu tử nhà nghèo lục tục hồi tâm chuyển ý, đã sống quen trong nhung lụa làm sao kham nổi những năm tháng thanh bần.

“Đổ bồn cầu nào!” Tiếng chuông đồng đinh đinh đang đang kêu loạn, là xe thu phân gần đến trước cửa phủ rồi, mỗi sáng đều đúng giờ đi thu, cô dậy muộn không kịp rửa mặt chải đầu, xách bồn cầu kẽo kẹt kẽo kẹt chạy xuống lầu, chạy ra khỏi dãy nhà thì thấy cũng không chỉ mình cô, mọi người đều chạy ra ngoài cửa, có người hai tay ra sức xách một cái thùng, vừa đầy vừa nặng, lại phải đi vội, xóng xánh ra ngoài dây thành một đường tỏa ra mùi khai thối trong không khí.


Vú vẩy nước quét nhà nóng nảy mắng không ngừng miệng, bồn cầu của Phùng Chi hình quả táo đỏ được cọ rửa sạch sẽ bên trên còn có nắp, cô đi cũng không nhanh không chậm, tận lực tránh người khác, thành ra cô là người cuối cùng.

Người thu phân trả lại bô cho cô, cô nói tiếng cảm ơn rồi xoay người đi về, lơ đãng trông thấy một chiếc xe hơi màu đen không biết lúc nào thì đỗ ở ven đường, nhị lão gia Thường Yến Hành và tứ lão gia Thường Yến Tây đang sóng vai nói chuyện, cũng đi về phía này.

Thường phủ có quy định đã thành quy củ, cuối tuần nào các phòng đều phải quay về nhà cũ bồi lão thái thái ăn bữa cơm gia đình.

Phùng Chi muốn chạy nhanh một chút để vào cổng trước bọn họ, nào ngờ họ đi cũng không chậm, cô liền bước chậm lại để người bọn họ vào trước, nào ngờ họ lại cũng không đi nhanh, dường như cố ý đối nghịch với cô vậy, cứ do do dự dự như vậy, bọn họ đã ở gần bên cạnh.

Thường Yến Tây cười nói: “Tiền trong tay em toàn bộ đều dồn vào cổ phiếu rồi, khó khăn lắm mới nhìn trúng một căn ở đường Tư Nam, tiền thuê trả hàng tháng nhưng phải cọc trước ba tháng, dù sao anh hai cũng nên cho em mượn chút tiền cứu nguy chứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.