Bên cạnh động thiên nơi La Phù Sơn của Đỗ Tử Nhân, quả nhiên như lời Kê Khang, Nam thiên chúc sinh trưởng thành rừng. Lâm Ương cùng Diêu Quang chọn lựa những cây ngàn năm tuổi trong đó, không chút khó khăn mà thu được tinh quang.
Sau đó Diêu Quang mang theo Hậu Thổ châu trở lại động phủ nhà mình nơi Thượng thanh cảnh Tử Vi sơn, khai lò luyện đan. Luyện chế Vạn cổ tạo hóa đan yêu cầu bảy bảy bốn mươi chín ngày. Nếu ở Nhân gian luyện chế thì cần bốn mươi chín năm, vả lại Nhân gian linh khí loãng, xác xuất thành công cũng cực thấp, bởi thế bọn họ thà dùng thêm chút khí lực mà xuyên qua giới không về nhà.
Thời gian đợi đan thành, Lâm Ương đều ở trong Hậu Thổ châu tĩnh toạ tu luyện, hấp thu sơn xuyên thổ nhưỡng lực bên trong, nuôi dưỡng hồn lực. Diêu Quang thấy y thần sắc tự nhiên, nhịn không được hỏi: “Tới kịp không?”
Lâm Ương đạo tâm đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tới kịp. Đừng quên lúc trước trên đỉnh Chư Bì sơn, ta cùng với U Khí liên thủ đối phó Ma quân U Hoàng, một trận chính là mười hai ngày đêm. U Khí thích chiến, Đông Lai dũng mãnh phi thường, hai người trong thời gian ngắn ắt không phân thắng bại. Lại nói, chúng ta còn có Vọng Thiên Tê, nó có thể từ hiện thế chạy đến Viễn cổ Vân mộng trạch ngàn năm trước, chứng tỏ trên phương diện quay ngược thời gian có dị năng. Vạn nhất nếu muộn, cũng có thể dùng nó bù lại.”
Diêu Quang lúc này mới an tâm, chuyên chú mà đi thủ lò lửa.
Bốn mươi chín ngày sau, lô khai đan thành, cả đan phòng tràn ngập một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Đan khí đỏ rực như mây hồng dâng lên, bên cạnh toả ra kim sắc linh quang, ngưng kết phía trên động phủ thật lâu không tiêu tán.
Diêu Quang lấy bình bạch ngọc đựng được một trăm lẻ tám bình, so với dự tính, số lượng thành đan nhiều hơn một chút. Lâm Ương lại thúc giục nói: “Đi mau! Đi mau!”
Diêu Quang mang theo điểm trêu chọc cười hỏi: “Hôm nay làm sao lại nóng vội như thế?”
Lâm Ương nguýt hắn một cái: “Có tài vật, chớ nên lộ ra! Vừa thấy đan vân liền biết nơi này luyện thành Vạn cổ tiên đan. Đến lúc đó một đám thần tiên chen chúc mà đến, đổi đổi chác chác, ngươi chỉ là kẻ lòng dạ ngay thẳng, không giống Lữ Thuần Dương am hiểu lừa gạt, làm thế nào ứng phó được?”
Diêu Quang ngẫm lại cũng đúng, lập tức đem đan bình cất vào trong hồ lô Càn Khôn, dùng độn pháp rời đi động phủ, thẳng đến bờ biển Hoàng Hải nơi Sắc giới tầng thứ sáu Trúc Lạc hoàng già thiên.
——
Mặt biển tịch dương dần buông. Ánh tà dương đem một vùng trời nước bao phủ trong ánh sáng bàng bạc yên tĩnh vĩnh hằng, cũng đem cự long sơn hình nơi bờ biển chiếu rọi đến mênh mang.
Diêu Quang dừng ở cạnh một chỗ hố sâu lớn nhất trên sơn thể. Hố sâu không thấy đáy, giống như từng bị một thanh cự kiếm xuyên thủng, chung quanh tầng tầng nham thạch gãy đến thất linh bát lạc, từ trong khe đá chảy ra một chất lỏng kim sắc gần như khô cạn.
Lâm Ương từ trong Hậu Thổ châu hiện thân, ngồi xuống sờ sờ nham thạch bị gãy vỡ. Hồn phách mặc dù không tiếp xúc được thực thể, y lại mơ hồ cảm thấy đầu ngón tay truyền đến xúc cảm cứng rắn lạnh như băng, đáy lòng không khỏi một trận hối hận cùng đau khổ. Y đứng dậy đối Diêu Quang nói: “Nơi này bị Thiên Phong kiếm xuyên thủng, thương thế nặng nhất, cũng may là ma khí đã đuổi đi sạch sẽ, ít nhất cũng phải dùng năm mươi bình.”
Diêu Quang đổ ra năm mươi bình Vạn cổ tạo hóa đan, lấy pháp lực chế thuốc, hòa thành một cỗ hồng dịch sềnh sệch, tựa như nham thạch nóng chảy, đổ vào trong hố. Dược hương bốc hơi, thiên địa linh khí trong thế giới này, tựa hồ bị khí tức đan dịch toả ra hấp dẫn, gió nổi mây vần tụ tập lại, hướng đến hố sâu trên sơn thể đổ xuống.
Kiến mộc linh căn làm cho xương khớp mạch lạc, Sinh tử cốt nhục chi sinh ra máu thịt, Nam thiên chúc phát tinh khí thần, Địa hỏa đảm, Tượng long giác cùng với sáu vị phụ tài điều âm dương, bổ nguyên khí. Trong sơn thể ẩn ẩn truyền đến dị động, phát ra tiếng tất tất tác tác, giống như xương mọc ra, thịt đầy lại. Lâm Ương nghe được động tĩnh sinh cơ nẩy mầm, mặt lộ vẻ sắc vui mừng: “Viễn cổ tạo hóa đan quả nhiên hữu hiệu!”
“Nơi này long lân bị róc, dùng bảy bình.”
“Nơi này long giác bị cắt, dùng mười bình.”
“Nơi này thiếu tổn một sợi gân dài, dùng mười chín bình.”
“Nơi này…”
Diêu Quang y theo Lâm Ương chỉ điểm, đem đan dịch lần lượt rót vào sơn thể, cuối cùng còn thừa tám bình, phất tay triệu đến một đám mây lớn, hóa đan dịch thành cam lộ, tưới lên cả tòa núi non.
Hố sâu cùng những chỗ đứt gãy lấy mắt thường cũng thấy được tốc độ hồi phục nhanh chóng, phía mặt ngoài nham thạch ảm đạm nhợt nhạt, kim quang bắt đầu lưu chuyển, tản mát ra bừng bừng sinh cơ. Trong đầy trời mưa bụi, sơn mạch kịch liệt rung động, giống như thức tỉnh từ giấc ngủ ngàn năm, rũ bụi bặm bám trên vảy, tùy thời muốn ngẩng đầu ngâm khiếu, gió lốc cửu tiêu. Sau khi mưa tạnh, xuất hiện trước mặt bọn họ, là một cự long, ngũ trảo kim lân, uốn lượn không biết mấy vạn dặm. Hai mắt mặc dù vẫn nhắm nghiền, từng trận long tức (*) lại khuấy lên như phong lôi.
[(*): long tức: hơi thở của rồng]
Lâm Ương thở phào một hơi “Thành rồi! Long thân đã phục hồi như cũ, chỉ là khuyết thiếu hồn phách không thể biến hóa, khó có thể di động. May mắn chúng ta có Hậu Thổ châu, công dụng như đất bằng rộng lớn, có thể cất chứa thân thể Long thần.”
Diêu Quang lo lắng nói: “Chủ thượng dùng Hậu Thổ châu chuyên chở nhục thân Long thần, hồn phách của ngươi như thế nào giải quyết?”
Lâm Ương không để tâm nói: “Hồn phách ta có yếu ớt, cũng không đến mức phơi ra nắng liền tan, tạm thời lộ ra ngoài một chút cũng không hề gì. Miễn nói dông dài, chúng ta nhanh chóng đi Bát bộ Phù đồ đem long thân trả lại Đông Lai mới là chính sự.” Nói xong liền tung ra Hậu Thổ châu, đem long thân hút vào, lại từ trong tay áo Diêu Quang lấy ra con thỏ lông xù béo ú, gãi gãi cái bụng nó: “Ta thiếu một cái tọa kỵ, ngươi tới chở ta có được không?”
Con thỏ bị y gãi đến cực kỳ thoải mái, lộc cộc một tiếng, nhảy xuống mặt đất đón gió mà to ra, trong chớp mắt biến thành cỡ thiên mã. Chỉ thấy hai tai dựng thẳng như kiếm, đồng quang sáng quắc như điện, khóe miệng ẩn hiện răng nhọn, như thế xem ra, lại hồn nhiên không giống con thỏ.
“Quả nhiên là Tiên Thiên linh chủng Vọng Thiên Tê.” Diêu Quang nói “Ta trước lại không nhìn ra.”
“Không biết so với Kim Mao Hống đầu rồng thân sư, chân như kỳ lân, đạp thủy phi thiên của Từ Hàng đạo nhân, cái nào lợi hại hơn?” Lâm Ương nhảy lên trên lưng thỏ, ở giữa đám nhung mao tìm vị trí ngồi thoải mái xong, nói “Đi, chúng ta quay lại nơi Tổ Long chôn cốt.” Vọng Thiên Tê khẽ gù một tiếng, không cánh mà bay, khi xuyên vân phá không, quanh thân toả ra diễm quang trong suốt, như mây rủ xuống che phủ ngự tòa, trong phút chốc xẹt qua ngàn dặm núi sông.
Diêu Quang vội lắc mình đuổi theo. Hồn phách Lâm Ương ở trên lưng thỏ được diễm quang trong suốt bao phủ, không hề phải chịu khổ nắng gió chút nào, cao hứng mà sờ bên tai nó: “Khó trách các thần phật rõ ràng có thể ngự phong đằng vân, lại yêu thích tìm cái tọa kỵ. Ngoài uy phong chỉ là một phần, chủ yếu là thỏa mãn a.”
Vọng Thiên Tê được tân chủ nhân khen ngợi, thập phần đắc ý mà vung vẩy cái đuôi ngắn ngủn tròn vo.
Liên tiếp xuyên qua năm tầng giới không, tới Nhân gian Đồng ngô giang, chỉ tốn thời gian không đến một nén nhang. Vọng Thiên Tê đứng ở trên bờ, hướng mặt sông phát ra một tiếng kêu to, rung rung thật dài. Nước sông đang chảy nháy mắt sinh ra đình trệ, khoảng khắc sau lại chậm rãi đảo lưu. Khắp mặt sông sóng va chạm lẫn nhau, tạo nên hàng nghìn hàng vạn con sóng, trong đó một con sóng càng lúc càng lớn, phảng phất như một mặt gương lớn lờ mờ qua lớp sương mù. Vọng Thiên Tê bay lên trời, mang theo hồn phách Lâm Ương cùng Diêu Quang, như một đạo lưu quang tiến vào trong con sóng này.
Bôn ba nghịch tố ngàn năm trên dòng sông thời gian, cho dù là Kim tiên thi pháp cũng hết sức khó khăn, bởi vì liên lụy đến Thiên Đạo cùng nhân quả, không cẩn thận còn bị mê thất giữa dòng thời gian. Tuy vậy đối với Vọng thiên Tê chính là Tiên Thiên linh chủng mà nói, xuyên qua thời gian lại dễ dàng hơn nhiều, không hề bị ảnh hưởng.
Giống như trải qua một giấc mộng ngắn ngủi, mở mắt ra liền là Viễn cổ Vân Mộng trạch, mênh mông hồ nước nối tiếp. Lâm Ương cùng Diêu Quang ngựa quen đường cũ mà từ Tổ Long pháp trận nhập khẩu tiến vào bí cảnh, lần nữa trở lại bồn địa (*) được những ngọn núi cao, hiểm trở vây quanh.
[(*) bồn địa: thế đất hình lòng chảo]
Bát bộ Phù đồ vẫn như trước cao ngất trong mây đứng sững ở trung tâm bồn địa, ở bên trong lại bàng bạc hai sức mạnh kích đấu chấn động đến rung chuyển, lúc thì hắc khí tràn ngập, lúc lại kim quang toả sáng, khiến cho các góc mái hiên chạm hình liên hoa không ngừng rung động.
Lâm Ương ngửa đầu nhìn lên, nhíu mày suy nghĩ: “Kim quang giờ phút này mặc dù vẫn ngăn chặn được hắc khí, lại từng đợt từng đợt mà giảm bớt, chỉ sợ hồn lực của Đông Lai đã bị tiêu hao quá đáng. Cho dù đập nồi dìm thuyền đấu thắng U Khí, cũng sẽ làm Long hồn tổn thương không thể nghịch chuyển. Chúng ta cần mau chóng đi lên, nhưng nếu đúng theo quy tắc mà đi lên tháp, lại không biết hao phí bao nhiêu thời gian… Làm thế nào cho phải?”
Diêu Quang đề nghị: “Ta mang Hậu Thổ châu bay đến tầng cao nhất, từ bên ngoài thử xông vào xem sao?”
Lâm Ương lắc đầu: “Bát bộ Phù đồ là Thiên tiên linh bảo, uy lực cao hơn cả cực phẩm tiên khí. Ta không thể để cho ngươi mạo hiểm, dẫm vào vết xe đổ ở Thiên trụ Chư Bì sơn. Cần phải nghĩ một cái biện pháp khác.” Y trầm ngâm một khắc, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời: “Đông Lai đã từng nói qua, Long tộc gặp được mộ của tổ tiên ắt sẽ tiến vào, lấy di cốt đeo bên người xem như cực kỳ tôn kính. Tổ long nếu đem Bát bộ Phù đồ quy táng cùng nơi chôn cốt, có thể cố ý vì truyền thừa của Long tộc mà bố trí hay không? Nếu thật là như thế, tháp thân cấm chế đối với Long tộc hẳn là tương đối yếu ớt. Ta muốn tiến vào trong thân thể Kim Long, thử xem có thể từ bên ngoài trực tiếp tiến vào tầng chót hay không!”
“Chủ thượng hiện giờ chỉ là hồn phách của phàm nhân, làm như vậy quá nguy hiểm!” Diêu Quang lập tức phản đối.
“Không thể so nguy hiểm với đi từng tầng một mà lên.” Lâm Ương bình tĩnh phân tích cho hắn nghe: “Thứ nhất, Long thần thân thể cường hãn vô cùng, cho dù bị tháp thân cấm chế phản phệ, ta cũng ít phải chịu đại thương. Thứ hai, ta ở trong ảo cảnh tầng thứ bảy cầu bất đắc, từng nhập vào long thân sinh hoạt trăm năm, có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Thứ ba… Ai… ta nhất thời cũng không nghĩ ra thứ ba là gì. Dù sao bất luận Huyên nhi hay là Đông Lai, giờ phút này đều bị vây trong tình trạng hung hiểm. Ngươi đồng ý ta cũng đi, ngươi không đồng ý ta cũng phải đi! Quyết định như vậy rồi! Như thế nào?”
Diêu Quang bất đắc dĩ: “Đều đã định rồi ta còn có thể nói cái gì. Chủ thượng nhất định phải đi thì đi, ta vì ngươi lược trận.”
Lâm Ương cười nói: “Hảo Diêu Quang, ta chỉ biết ngươi cái gì cũng ủng hộ ta.” Nói xong từ trong Hậu Thổ châu thả ra thân thể Kim Long, hồn phách bay tới khối vảy giữa hai sừng, cẩn thận mà tiến vào.
Mới vừa tiến một hồn một phách vào, y liền cảm giác như thái sơn áp đỉnh. Phàm hồn trước long uy cuồn cuộn, như một viên đá tùy thời sẽ tan ra thành bột mịn. Y nhất thời ý thức được mình đã tính toán sai. Ở trong tháp giới có sức mạnh của quy tắc thêm vào, cho nên mới có thể dễ dàng mà thao túng long thân như vậy. Mà lúc này ở hiện thế, lại chỉ là một hồn phách phàm nhân, làm thế nào có thể khống chế? Chỉ sợ như đốm lửa rơi vào đại dương mênh mông, không kịp chớp mắt liền muốn triệt để tắt ngóm!
Nhưng từ bỏ như vậy, y lại không cam tâm. Trừ biện pháp này ra, y nghĩ không ra bất luận biện pháp nào khác để có thể đem long thân giao vào tay Đông Lai. Lâm Ương cắn răng, lại chen vào một hồn ba phách, cảm giác như nghe thấy tiếng hồn phách chính mình vỡ vụn…
Diêu Quang thần thức có điều cảm ứng, sắc mặt đại biến, tiến lên muốn đem hồn phách y mạnh mẽ rút ra … giờ phút này Lâm Ương dùng hết toàn lực, hồn phách điều khiển thanh âm Kim Long, há miệng phát ra một tiếng rồng ngâm vang xa khắp chốn!
Một đạo kim quang tươi sáng từ đỉnh tháp bắn ra, rơi thẳng xuống đất, đồng thời tiến vào trong thân thể Kim Long, đem hai hồn bốn phách của Lâm Ương thật cẩn thận mà ôm lấy, đưa ra ngoài cơ thể.
Hồn phách Lâm Ương trên mặt đất hiển hình, lại hư ảo đến mức gần như trong suốt. Diêu Quang đau lòng mà đỡ lấy y, đem tinh lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong hồn phách y, tu bổ tổn thương, đáy lòng vừa cảm thấy vạn phần may mắn lại sợ hãi, hối hận không thôi: Chủ thượng quan tâm tất loạn, mình tại sao lại có thể để y làm ẩu như thế! Nếu không phải Đông Lai nghe được tiếng rồng ngâm, hồn phách đúng lúc thoát khỏi Bát bộ Phù đồ, tiến vào long thân đem Chủ thượng ra ngoài; nếu chỉ chậm trễ mấy hơi, sợ rằng y phải hồn tiêu phách tán, biến mất giữa thiên địa!
Tiếng rồng ngâm vang dội, thân thể Kim Long mãnh liệt giương đôi mắt, bắn ra trầm tĩnh thần quang! Thần hồn trở về vị trí cũ, Long thần Đông Lai rốt cục thân hồn hợp nhất, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà thức tỉnh!
Lâm Ương xả ra một nụ cười nhẹ yếu ớt: “Thực tốt… Đi đem U Khí giải quyết, lại đến gặp ta…”
Ngũ trảo Kim Long kéo theo lôi phong, lăng không bay lên, thân thể vạn trượng uốn lượn trong mây, há mồm hướng đỉnh tháp thổi ra một hơi long tức như lửa cháy. Một viên bản mạng nội đan từ trong lửa cháy hiện lên, vắt ngang đỉnh nhọn của Bát bộ Phù đồ, tản mát ra ngũ sắc quang mang chói mắt, từ từ nhuộm dần từng tầng tháp. Hắn đây là thúc dục toàn bộ thần uy, gắng đạt tới trong thời gian ngắn nhất luyện hóa Bát bộ Phù đồ, trực tiếp chấm dứt trận chiến này.
“… Hay cho một chiêu rút củi đáy nồi!” U Khí quát, không thể không thoát tháp mà ra.
Đỗ Tử Nhân muốn theo hắn xuất tháp, lại bị một đạo linh quang màu đỏ cuốn lấy.
Kê Khang trải qua hơn mười ngày đả toạ chữa thương, đan điền vỡ tan mặc dù vẫn chưa lành hoàn chỉnh, nguyên khí cũng đã khôi phục không ít. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt kiên nghị mà đứng dậy: “Lưu lại Ngũ đạo luân hồi môn!”
Đỗ Tử Nhân cầm Hoàng kim gian bích địch vung lên, chặt đứt quang tác (*) màu đỏ: “Giết ta đi, ngươi tự trên xác ta mà tìm!”
[(*): quang tác: dây tơ bằng ánh sáng]
Kê Khang năm ngón tay nắm chặt, “Tàn huyết” nguyệt luân bay trở về bên thân. Khí linh bên trong tránh thoát cấm chế Đỗ Tử Nhân thiết hạ, kéo “Tàn huyết” cấp tốc lượn vòng, ở giữa không trung hình thành một vòng tròn màu đỏ tươi.”Ta không thể giết ngươi, ta muốn mang ngươi đi gặp Bắc Âm đế quân, tuỳ hắn xử trí.”
Đỗ Tử Nhân cười đến bén nhọn mà thê lãnh: “Ngươi không giết ta, vậy thì cũng chỉ có thể là ta giết ngươi!”
Hai người một kẻ nguyên thần suy yếu, một kẻ thần thể trọng thương, lại am hiểu tường tận pháp thuật lẫn nhau, cho tận lực mà chiến cũng nhất thời khó phân cao thấp.
U Khí được hắc vụ bao quanh lơ lửng trên trời cao, thân thể lập tức biến ra cao lớn như ngọn núi, ngạo nghễ nhìn Kim Long phía trên đỉnh tháp, thanh âm như tiếng sấm liên tục: “Chỉ khoảng nửa khắc liền đem Bát bộ Phù đồ luyện hóa được năm thành, không hổ là Vạn long chi chủ. Bất quá, ngươi cho là như vậy liền tính phân ra thắng bại?” Hắn vừa nói, vừa vươn tay đến sau gáy, lợi trảo cắm vào da thịt, từ trong xương cổ chậm rãi rút ra một căn xương ống nhiễm huyết tối đen…
Lâm Ương chăm chú nhìn lại, đây không phải là xương sống, mà là một thanh trường kiếm đẫm máu, ngân ngạc ô phong, sát khí toát lên, giống như gom hết thảy sắc bén cùng túc sát trong thiên địa vào một mũi kiếm này!
“… Thiên Phong!” Y thất thanh nói, đồng thời phát hiện trên thân kiếm ma khí lượn lờ, tản ra khí tức hủy thiên diệt địa, so với trước càng thêm sắc bén thô bạo.
Lần trước cùng Thiên Phong gặp mặt, là tại biên cảnh Đại Quốc, Vụ châu Hoài sóc trấn, đồng tử áo đen khố trắng ngửa đầu chỉ Lâm Ương cùng Diêu Quang trên tường thành, âm thanh non nớt của hài đồng mang theo oán hận mà gầm lên: “… Chờ ta chân chính tu thành kiếm ma, chính là lúc các ngươi phải chết!”
Không nghĩ đến hắn không chỉ bỏ chạy vào Ma giới, còn dừng ở trên tay U Khí, trở thành bản mạng ma khí hắn dùng tự thân huyết nhục nuôi dưỡng.
U Khí quay đầu nhìn phía Lâm Ương: “Không sai, đây là bội kiếm của ngươi. Ngươi từng dùng hắn, cùng ta liên thủ đánh bại U Hoàng, nhớ không? Thiên Phong một kiếm, giết sạch tam giới sinh linh, tuyệt hàng ngàn hàng vạn sinh cơ. Lúc ấy ta đã vừa ý chuôi kiếm này, nhưng không muốn cướp đoạt ái vật của người khác, nên không có mở miệng. Ai ngờ hắn lại trốn đến Ma giới, bị ta phát hiện. Sau khi bắt được, lại hao phí sức lực tế luyện thành ma khí bản mạng. Hiện giờ cho dù ngươi muốn lấy về, ta cũng quyết không cho ngươi!”
Hắn cầm kiếm nơi tay, hướng đến Kim Long đang tại luyện hóa Bát bộ Phù đồ phóng tới.
Lâm Ương đối Diêu Quang thấp giọng nói: “Nhanh ngăn hắn lại! Vô luận thế nào, cũng phải kéo dài tới khi Đông Lai hoàn thành luyện hóa!”
Lâm Ương đẩy bàn tay hắn đang chuyển vận tinh lực ra, ý thái quyết tuyệt: “Việc có thong thả và cấp bách, nhanh đi đi!”
Diêu Quang cắn răng, buông tay hóa thành tinh vân trường tiên hướng U Khí bủa vây tới.
U Khí huy kiếm che lại. Trên trời cao hai đại cực phẩm tiên khí va chạm lẫn nhau. Kiếm phong cùng tiên thân phát ra hỏa hoa, giống như lôi điện từ cửu tiêu loé sáng làm người ta chói mắt.
Lâm Ương nghĩ thầm, U Khí tính tình mặc dù dữ dằn lại là kẻ ngay thẳng, cũng không biết trăm năm qua có thay đổi gì không. Lúc này kiếm chuyện nói với hắn, kéo dài một chút thời gian cũng tốt. Liền giương giọng nói: “U Khí, ngươi đem Thiên Phong đưa ta đi! Hắn không phải là chân tâm nhập ma, là do khi giết U Hoàng bị ma khí xâm nhiễm gây nên. Trách ta lúc ấy tâm thần đều bị chuyện trọng tố Diêu Quang tiên chiếm cứ, không đúng lúc phát hiện dị thường của hắn. Hiện giờ ta chỉ muốn giáp mặt đối hắn nói một câu ‘Thiên Phong, trở về đi! Về sau ta sẽ cùng ngươi tẩy luyện sát khí, cùng ngươi chiến thắng tâm ma, mỗi ngày đều đem ngươi mang theo trên người, sẽ không đem ngươi khóa vào trong hộp kiếm cho xong việc.’ ”
Y nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Cũng sẽ không đe doạ muốn đem ngươi nấu lại luyện thành một cái vương bát đản. Về sau ta đối Diêu Quang như thế nào, liền đối với ngươi như thế… Lâm Ương ta, phát thệ với Thiên đạo như thế.”
Sát khí quanh Thiên Phong kiếm tăng lên, từng đạo kiếm quang toả ra mấy trượng. Một đường hướng tới Kim Long lại rẽ ngang, thẳng hướng đến chỗ Lâm Ương trên mặt đất vọt tới, trong tiếng nứt vang khiến cho bụi đất bay mù mịt, đem bồn địa vốn nứt nẻ càng thêm hỗn độn bất kham. U Khí ha ha cười nói: “Nghe thấy không, hắn nói chán ghét ta không sai, nhưng lại càng chán ghét ngươi hơn, hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn.” Hắn nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức chấn động, lại cười lạnh đối thân kiếm nói rằng: “Ngươi dám làm trái ta? Quả nhiên chỉ là cái bán thành phẩm. Chờ ta đem ngươi hoàn toàn tế luyện thành ma khí, ngươi liền chỉ biết tuân mệnh, không sinh ra nửa điểm dị tâm!”
Lâm Ương nghe được đau lòng: “Ngươi đây là muốn gạt bỏ thần trí của hắn? Thiên Phong mặc dù nóng nảy ngoan liệt, cũng là tinh hồn tự sinh ý thức. Cũng giống như con người không khác mấy. Hủy diệt thần trí hắn, chẳng phải trở thành cái xác không hồn sao?!”
U Khí cười nhạt: “Vũ khí chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, cần cái ý thức dư thừa làm gì!”
“Ngươi chỉ xem Thiên Phong là vũ khí, ta lại xem hắn là một cái ấu đồng trong nhà. Quả thật, hắn lệ khí nặng, yêu hận mạnh mẽ, tính tình lại phá hư, toàn là gây chuyện thị phi, nhưng dù sao hắn cũng là từ trên tay ta sinh ra. Ta lấy tâm nghiêm phụ đối xử với hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Mắng cũng tốt, phạt cũng tốt, nhưng tuyệt không để cho hắn bị ngoại nhân khi dễ đi!” Lâm Ương lên tiếng kêu: “Thiên Phong, ta biết ngươi không phải là tự nguyện bị tế luyện, ta nhất định sẽ cứu ngươi, cố chịu đựng thêm chút nữa!”
U Khí không muốn cùng y nói tới nói lui, liền tăng mạnh ma khí khống chế, tiếp tục thao túng Thiên Phong kiếm đánh úp về phía Kim Long. Diêu Quang tiên lại toả thành đầy trời ngân hà, đan chéo thành thiên la địa võng bao phủ xuống dưới, tinh lực chuyển vận, vừa chạm vào liền tránh đi, không cùng hắn chính diện giao phong, chỉ kéo dài thủ thế. U Khí thế công nhiều lần bị hắn cản trở, dưới cơn thịnh nộ quát lên một tiếng lớn, ma văn trên cả người lưu động, như một vòng nham thạch uốn lượn quanh thân thiêu đốt, triệt để hóa thành thân thể Thiên Ma ba đầu sáu tay, bộ mặt dữ tợn.
Thiên Phong thân kiếm ma khí tăng vọt, đem tinh võng đầy trời xé rách thành từng mảnh ánh sáng nhạt vụn, U Khí Thiên Ma trừng mắt giận dữ, sáu tay trì binh, nắm tay thành đấm thẳng hướng Kim Long ầm ầm xông tới!
Đông Lai vào thời khắc này luyện hóa hoàn tất, Bát bộ Phù đồ cuồn cuộn thả ra vạn trượng Phật quang, đem ma khí trong toàn giới này gột rửa một lần. U Khí cũng bởi vì Phật quang này, ma văn quanh thân lưu động chợt ảm đạm, Thiên Ma ba đầu sáu tay cũng bị đánh trở về nguyên hình.
Bát bộ Phù đồ ở trong Phật quang từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng bị Kim Long há miệng hút vào. Kim Long ngẩng đầu vẫy đuôi, quay lại hướng U Khí phát ra một tiếng rồng ngâm bừng bừng tức giận!
Ác chiến chưa hết, thắng bại đã phân. Bát bộ Phù đồ bị luyện hóa, trừ khi chủ nhân bỏ mình hoặc tự nguyện chuyển nhượng, ắt muôn vàn khó khăn đắc thủ. U Khí tuy thấy hối tiếc, nhưng kế hoạch đã thất bại, bên ta cũng không có tổn thất lớn, không bằng đem khí lực tạm gác lại, đợi mục tiêu kế tiếp. Hắn đem Thiên Phong kiếm lần nữa cắm vào sau gáy, Lâm Ương nghe thấy kiếm phong rất nhỏ từ từ biến mất, ánh mắt lưu luyến: “U Khí, ta sẽ thu hồi Thiên Phong!”
Uyên động phía sau U Khí mở ra lốc xoáy, Huyền môn bắt đầu mở. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Ương, nói: “Vậy hãy trọng đăng tiên vị, rồi đến Ma giới cùng ta nhất quyết sống mái! Nếu ngươi có thể thắng ta, Thiên Phong kiếm liền chắp tay phụng bồi!” Nói xong, thân ảnh biến mất vào trong bóng tối vô tận.
Huyền môn liên thông Ma giới triệt để đóng lại. Bí cảnh chôn cốt thiếu đi Bát bộ Phù đồ chống đỡ, bắt đầu từ từ sụp đổ. Tổ Long tính toán nguyện vọng đem truyền thừa giao cho hậu duệ được chọn, liền đem mộ huyệt vĩnh viễn mai táng giữa dòng sông thời gian.
Đông Lai hóa thành nhân thân hạ xuống đất, một phen ôm lấy hồn phách Lâm Ương: “Đi thôi, chúng ta quay lại hiện thế.”