Về phòng, anh điên cuồng đập phá đồ đạc. Điều vừa mới nghe được còn văng vẳng trong đầu.
Cô không phải hung thủ, nhưng lại mặc anh giày vò, trút hận.
Anh dựa vào tường, hai mắt nhắm lại, trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà.
Hình ảnh những ngày qua chung sống với cô hiện ra trước mắt, tất cả là dằn vặt, hành hạ.
Anh thống khổ, đan tay vào mái tóc sơ rối, dày vò. Cảm giác áy náy bao trọn tâm trí.
Cô lẳng lặng vào phòng, lấy bông y tế băng đầu cho anh. Anh sửng sốt, nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc.
Câu xin lỗi kẹt ở cổ họng, không thể nói ra. Cô nhẹ nhàng, săn sóc, hành động đó như cái tát vả vào mặt, khiến anh càng thêm tội lỗi. Cô vì cái gì không hận anh?
"Hãy tha thứ cho Giai Nghi, tôi xin anh"
Cô nhìn sâu vào mắt anh, chân thành cầu khẩn. Đây là lần cuối cùng, cô vì gia đình mà đánh cược.
Họ, dù có đối xử thế nào, vẫn là người thân của cô, huyết mạch chảy chung.
Cô bình tĩnh, anh hốt hoảng, cảm giác cô sẽ rất nhanh rời xa, tan biến trước mắt.
Nghĩ đến đó, lòng anh bỗng dưng khẩn trương, trống rỗng. Anh làm sao vậy?
Hai người ngồi gần nhau, khoảng cách lại xa ngàn dặm. Hiểu lầm, hận thù đã từng sâu sắc, thật khó mở lời hoá giải.
Anh chạy ra ngoài. Anh không muốn đối mặt với cô lúc này, anh bác bỏ mọi suy nghĩ. Tâm trạng hoàn toàn rối rắm.
Người anh yêu là Tuệ Lam, là hôn thê của anh, cô ấy đã mất. Anh ép buộc bản thân nghĩ đến Tuệ Lam. Nhưng gương mặt cô luôn hiện lên, lấn át mọi thứ.
Tuệ Lam trong anh mờ nhạt, tan biến. Đến bản thân mình, anh cũng không làm chủ được. Đứng trước lý trí, anh thất bại.
Từ khi nào, cô trong lòng anh lại mọc rễ đâm chồi. Anh bắt đầu nghi ngờ tình cảm đã từng có giữa anh và Tuệ Lam, có thật sự là tình yêu?.
_____________________
"Chị còn về đây làm gì?"
Vừa thấy cô, Giai Nghi ném chiếc gối thẳng vào mặt, ánh mắt căm ghét.
Giai Tuệ né tránh, nhíu mày khó chịu.
Từ hôm đó, anh chưa về nhà. Cô nhen nhóm hy vọng anh sẽ nghĩ đến lời khẩn cầu của cô, cô về nhà, cần nói chuyện với Giai Nghi.
"Chị về đây để xem tôi chật vật thế nào đúng không? Hả??"
Giai Nghi lớn tiếng, sấn sổ tới. Mấy ngày cô ta không dám ra ngoài, nghĩ đến ánh mắt giết người của anh hôm đó, cô ta sợ đến mức ngủ cũng thấy ác mộng.
"Em hãy đến xin lỗi anh ta, hãy thẳng thắn đối mặt, kết thúc tại đây đi"
Cô bình tĩnh, bỏ qua thái độ hậm hực của Giai Nghi.
Cô đã suy nghĩ, đây là cách tốt nhất để giải quyết. Anh đã biết sự thật, nếu em cô không chủ động, kết cục hằn không dễ dàng gì.
"Xin lỗi. Hahaha, chị đùa sao? Chị nghĩ anh ta sẽ tha thứ cho tôi sao?"
Cô ta gào lên. Cảm thấy nực cười.
"Mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ, em đừng trốn tránh nữa"
"Chị đang lên mặt dạy tôi sao? Tại sao tôi ra nông nỗi này, còn không phải do chị. Vì chị nên anh ta mới biết sự thật, tât cả là tại chị"
Giai Nghi gào lên, tóm lấy cô cấu xé. Cô giật tay cô ta, đẩy một cái, Giai Nghi ngã xuống sàn nhà.
"Đủ rồi! Em xem lại mình đi, đừng cố chấp nữa"
Cô tức giận, quát to.
"Nếu em không thừa nhận sai lầm, sẽ mãi sống trong u mê, sợ hãi. Anh ta cũng vĩnh viễn không bỏ qua cho em đâu"
Cô lớn tiếng, mong Giai Nghi hiểu rõ, cô thật lòng muốn tốt cho cô ta.
"Cút, chị cút ngay ra khỏi đây, chị là đồ con hoang, không phải con của ba tôi"
Cô ta điên cuồng la hét, vốn từ nhỏ được cưng chiều, phải chịu cảnh này, lòng đầy bất mãn không cam.
Cô sững sờ, đưa tay lau máu ở khoé môi.
"Giai Nghi, đừng để sau này em phải hối hận về những việc em gây ra"
Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy thất vọng.
"Chị cút đi, tôi bảo chị cút đi"
Giai Nghi vò đầu rống lên.
"Chuyện gì xảy ra thế này, Giai Tuệ, sao con lại đánh em, con làm gì vậy, trời ơi"
Mẹ cô chạy ra, thấy Giai Nghi đầu tóc rũ rượi, trừng mắt nhìn cô, ôm lấy em cô, xem xét thương tổn.
"Con điên rôi, sao lại đánh em, nó là em gái con đấy, sao tôi lại sinh ra đứa con gái như này"
Xót xa cho Giai Nghi, bà lao vào đánh cô thùm thụp. Cô chôn chân, không phản ứng, khoé môi nở nụ cười chua chát, âm thầm quay đi.
Ra khỏi cửa, nước mắt vô thức rơi xuống. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nỗi đau luôn chôn chặt, nay lại cào vào tim những vết xước. Đã đến lúc, cô nên trả nợ ân tình máu mủ này.
_________________
"Cô đi đâu về?"
Bước vào cửa, cô đâm sầm vào anh, đưa tay xoa chop mũi bị đau. Ngẩng đầu nhìn gương mặt anh đang hằm hằm phóng đại.
Anh giật mình nhìn bên má sưng đỏ của cô. Nhíu mày lại.
Mấy ngày tránh mặt cô, anh đã bình tĩnh đối mặt, nhưng khi về nhà không thấy cô đâu, tim anh chững lại vào giây, trong đầu lập tức xuất hiện ý nghĩ cô bỏ đi.
Anh vô thức chạy ra cửa mà không biết mình định đi đâu, làm gì, bỗng đụng phải cô.
Cô cúi đầu, xấu hổ. Lảng tránh cái nhìn soi xét của anh.
"Ai làm?"
Anh nắm cằm, nhấc mặt cô lên, ánh mắt tức giận, năm ngón tay in trên má cô đỏ bừng thật chói mắt.
"Tôi...không có gì"
Cô né tránh, định vượt qua anh về phòng.
"Là cô ta đúng không?"
Anh giật lại, hành động lúc này của anh bộc phát quan tâm vô lý mà chính anh không nhận ra. Chỉ biết thấy cô bị thương, anh bỗng tức giận.
"Cô không nói phải không?"
Anh rút điện thoại, định bấm số.
"Đừng như vậy, tôi xin anh"
Cô giữ tay anh lại, tha thiết van nài. Trước khi rời đi, cô sẽ giúp họ tháo bỏ nút thắt này, như thế, lòng cô mới nhẹ nhõm.
Ấm áp bất chợt dưới tay khiến anh sửng sốt, nhìn xuống bàn tay cô đang nắm lấy.
Giữa hai người không phải chưa có chung đụng, nhưng lần này, chỉ đơn giản một cái chạm tay cũng khiên anh có cảm giác rung động khác lạ.
Cô vội rụt tay lại, cảm thấy hành động của mình quá mức, cô ngượng ngập cúi gằm mặt.
Anh có chút mất mát, lòng lại bực bội vô cớ,
nghĩ đến cô vì cô ta mà bao che, lừa dối, tự mình nhận thương tổn, khiến anh cũng chịu dằn vặt. Lửa giận lại bốc lên.
"Cô nghĩ tôi có thể tha thứ cho cô ta sao?"
Anh gằn giọng. Người đàn bà độc ác như cô ta, không nên được hưởng hạnh phúc.
"Nó còn nhỏ, còn tương lai, anh có thế cho nó một con đường sống."
"Đủ rồi"
Anh không kiên nhẫn quát lớn. Thấy cô vì người khác mới phải nhún nhường cầu xin anh, anh rất khó chịu.
"Còn cô nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà này cho tôi, nếu không, tôi không đảm bảo sẽ không làm gì cô ta đâu"
Anh uy hiếp rồi rời đi, gấp gáp như để chạy trốn điều gì. Nhanh đến nỗi, không phát hiện ra chính mình đang kiếm cớ ép cô ở lại. Không biết trong vô thức, anh có thể hiểu cô sẽ không bỏ mặc người nhà mình.
Nếu anh phát hiện được chính mình lại hiểu cô như vậy, anh cũng sẽ hiểu rằng, anh đã yêu cô từ bao giờ không rõ. Tình yêu được bắt nguồn từ những thù hận.
Anh lái xe lao đi giữa đêm, gạt bỏ hết những lộn xộn trong đầu. Sương xuống mang hơi lạnh tạt vào mặt khiến anh tỉnh táo.
__________________
Trong Bar, cô gái mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn ôm sát vào đùi, lộ ra đường cong dụ hoặc đàn ông.
"Cô em, đi chơi với anh"
Một tay ăn chơi lại gần, vuốt đùi cô dọc từ dưới lên, mắt híp lại chiếu vào bộ ngực đẫy đà phía trên, giơ ly rượu chủ động chạm ly với cô.
"Anh có tiền bao tôi sao?"
Giai Nghi lắc lắc ly rượu, ánh mắt mờ đục mê ly, tác phong của mấy kẻ hay đàn đúm.
"Mày khinh tao à, con điếm"
Nhận ra sự coi thường trong lời cô, hắn tóm tóc ả giật ngược lại phía sau, ly rượu rơi xuống vỡ tan, thu hút rất nhiều người.
"Á! mày làm gì vậy, buông tao ra"
Giai Nghi bất ngờ bị đánh, cô ta giảy giụa, chân loạng choạng trên đôi giày cao hơn mười phân.
Chat! Hắn cho cô ta một bạt tai.
"Con điếm, thanh cao cái nỗi gì, chưa có ai dám chê ông mày đây không có tiền"
Mắt hắn long sòng sọc, hung hãn giằng co, văng vật bên nọ bên kia.
"Mẹ mày, thằng chó, thả tao ra"
Cô ta đưa tay giữ tóc, giơ chân đá lung tung, miệng không ngừng la hét, chua ngoa, ghê gớm.
"Để ông đây cho mày biết thế nào là không có tiền"
Hắn lôi cô ta đến chiếc bàn giữa Bar, gạt mọi thứ xuống đất, đè cô ta lên bàn, xé toạc chiếc váy mỏng manh.
"Aaaa! Khốn nạn, cút đi, cứu tôi"
Trước sự hũng hãn của hắn, Giai Nghi đã biết sợ hãi, đưa tay giữ váy. Người xung quanh an nhàn xem cuộc vui.
"Đừng mà, tha cho tôi, cầu xin anh"
Nghe cô ta cầu xin, thú tính càng bộc phát, hắn điên cuồng cười ha hả.
"Anh Hạo"
Hắn dừng động tác. Nhảy từ trên bàn xuống. Chạy ra phía cửa.
"Anh Hạo, anh đến rồi ạ"
Mọi người trong Bar cúi đầu chào anh, dường như anh có mặt ở đây, với họ đã thành quen thuộc, không có gì ngạc nhiên.
Anh liếc cô gái tả tơi nằm trên bàn, váy đã rách một nửa. Trong lòng khinh bỉ, mới bước vào cửa, vừa hay chứng kiến một màn hay ho.
Giai Nghi chật vật bò dậy, thấy anh xuất hiện bất thình lình. Cô ta sợ hãi một giây, bỗng chạy lại phía anh.
"Hạo, chuyện đó không phải em làm, đó là sự thật, anh hãy tin em"
Cô ta tóm tay anh lắc mạnh, một tay che váy đã bị xé rách trước ngực, tình cảnh thiếu trước hụt sau.
Anh cau mày, lập tức giật tay cô ta ra, ánh mắt chán ghét cùng cực.
"Đừng chạm vào tôi, cút!!"
"Hạo, anh phải tin em, là Giai Tuệ, chính chị ấy đã lái xe"
Bốp! Nhẫn nhịn cực hạn của anh bị sự dối trá của cô ta phá vỡ, anh không ngần ngại quẳng cho cô ta một cái tát.
Vì cô, anh đã kiềm chế không động đến cô ta. Bên ngoài, anh làm như không quan tâm đến lời cầu khẩn của cô ngày hôm đó, nhưng thâm tâm đã tự thoả hiệp từ bao giờ.
Anh cũng không hiểu nổi tại sao mình phải làm vậy, phải chăng anh muốn giữ chân cô lại?
"Hạo, em phải làm gì anh mới tin em, xin anh"
Anh hít một hơi sâu, kiềm chế cơn bộc phát muốn giết cô ta tại chỗ, nắm cằm cô ta bóp chặt.
"Có phải, chỉ cần tôi tin, cô làm gì cũng được đúng không?"
"Đúng vậy, Hạo, em có thể làm bất cứ điều gì?"
Giai Nghi gật đầu lia lịa, như vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Được, cô mau đi chết đi! Đến đó tôi sẽ tha cho cô!