Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 12: Chương 12: Ái Thiếp Ác Ma





Đứng trong đám người ồn ào, một nữ tử đang dùng tay ngọc trắng nõn ngăn trở ánh sáng nóng hừng hực, híp cặp mắt lại, nhìn một con ngựa cao to đứng một mình trong bãi săn kia, nâng chân trước vạm vỡ lên, hí, giống như tuyên cáo với bọn họ, nó mới là cường giả.
"Họa Tâm, Họa Tâm." Bên trong bãi săn, Cáp Tát dắt hai con ngựa màu đỏ quý hiếm, ngoắc ngoắc tay đi tới chỗ nàng.
Kia, chính là con ngựa của chủ tử sao?
Họa Tâm thấy chúng nó rất có tuệ nhãn linh tính (có nghĩa là đôi mắt thông minh có linh tính), thân trắng như tuyết, tứ chi kiện tráng đang đi "Lẹt xẹt", lỗ mũi ngựa thỉnh thoảng lại hướng về phía những thứ khác phun ra hơi thở khinh thường.
"Thật là xinh đẹp!" Ngay cả tính khí cũng có chút giống chủ tử.
"Đây, năm nay ngựa tốt có tám con, nhưng chủ tử không nỡ bán, chỉ cho phép bán hai con, bất quá, hai con này đã là bảo vật vô giá." Mặt đắc ý giới thiệu, Cáp Tát vỗ vỗ đầu ngựa, nó ôn thuận cúi đầu xuống.
A, xem ra, tính khí con ngựa cũng là do người chăm sóc. Họa Tâm liền nghĩ tới hình ảnh buổi trưa, Man tiểu thư, xem ra là người hắn thích nhất đi, khi nào mình mới được nói chuyện cùng hắn như vậy đây.
"Hai con ngựa này, ta mua." Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục Thanh đi ra từ trong đám người.
Quả thật là ngựa tốt khó có được, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn rõ hết thảy, hắn vỗ vỗ đầu ngựa, không nghĩ tới con ngựa lại liếc mắt nhìn hắn khinh bỉ.
Chủ như thế, ngựa cũng như thế. Họa Tâm nghĩ thầm trong lòng.

"Ha ha, vị công tử này, là từ kinh thành tới đi? Có lẽ ngươi không biết, giá tiền hai con ngựa này. . . . . ."
"Ngàn lượng hoàng kim, như thế nào? Sợ rằng đây cũng là mức giá thấp nhất chủ tử ngươi đề ra đi?" Cơ trí nhìn Cáp Tát, nam tử trẻ tuổi lại quay đầu nhìn về phía nữ tử mặc trang phục giống người Thanh, trong mắt xuất hiện một sắc thái kỳ quái.
Hắn, hắn làm sao biết, Cáp Tát há hốc mồm quả thật nói không ra lời, thần kỳ, thật sự là quá thần kỳ, chẳng lẽ hắn biết thuật đọc tâm sao .
"Cáp Tát. . . . . ." Tay Họa Tâm lay nhẹ cánh tay Cáp Tát, có khách hàng tới cửa, sao hắn lại không phản ứng?
"Đây, đây, công tử, ngàn lượng hoàng kim không phải là con số nhỏ, ngươi, thật sự đưa số tiền kia ra sao?" Không nên trách hắn hoài nghi, một nam tử chừng hai mươi mấy tuổi, nếu như có thể lấy ra ngàn lượng hoàng kim, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng, hắn thật sự đưa ra sao? Cáp Tát nhìn hắn một thân bạch y giản dị, nhìn thế nào cũng không giống người trong dòng dõi quý tộc.
Cũng không trách cứ Cáp Tát nghi ngờ chất vấn, nam tử cười cười, từ trong ngực móc ra tấm ngân phiếu đưa cho Cáp Tát.
"Chỉ cần cầm tấm ngân phiếu này, ngàn lượng hoàng kim của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra dùng."
Đây là. . . . . . Nơi nổi danh nhất của Cát Tát Lạp! Nhìn con dấu (con dấu là làm từ ngọc hay gỗ nha, đây chỉ là dấu đỏ ấy) trên ngân phiếu, Cáp Tát không nghi ngờ năng lực của hắn chút nào.
"Công tử chê cười, tiểu nhân ngu muội, xin đừng trách móc, như vậy, có thể nhờ công tử giúp chúng ta đưa ngàn lượng hoàng kim này đến quý phủ hay không? Dù sao cũng là một số tiền lớn, hai người chúng ta thật sự là. . . . . ." Cáp Tát chỉ chỉ Họa Tâm, lại chỉ chỉ mình, thật thà chất phác cười.
"Không thành vấn đề, các ngươi cũng có thể dắt ngựa về trước, không tới một canh giờ ngàn lượng hoàng kim sẽ được đưa đến quý phủ, đến lúc đó các ngươi đưa ngựa cho ta cũng được." Hào sảng gật đầu, ánh mắt của nam tử vẫn dừng lại ở trên mặt Họa Tâm.

Bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nung đỏ mặt, nàng có chút quẫn bách cúi đầu.
"Công tử biết Họa Tâm ?" Cáp Tát có chút kỳ quái, ngay cả hắn cũng chú ý tới tầm mắt nam tử trần trụi trắng trợn đang chăm chú nhìn nàng, nếu như cũng đến từ kinh thành, muốn biết cũng không quá đáng.
"Biết." Hắn điểm nhẹ hàm dưới một chút, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, y phục trắng sạch kêu vang phần phật, thân thể cao ngất vững như bàn thạch.
Mùa thu, vừa mùa thu, đến gần rất nóng, vừa có xu hướng mùa đông, gặp quả to, ai hái? Khác nhất thời, cách một đời, bóng dáng không hẹn.
Có chút không giải thích được, Họa Tâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên quan sát, mình chưa từng thấy qua người này, chẳng lẽ, là bởi vì mình đoạn chưởng. . . . . . Cho nên hắn nhận ra mình?
Sắc mặt trắng bệch, nàng nắm chặt lòng bàn tay phải, lại là việc đó, lại là việc đó.
"Thật xin lỗi, công tử, Họa Tâm không biết ngươi." Xoay người, nàng tính toán rời đi, Cáp Tát bọn họ không biết mình là nữ tử đoạn chưởng, người biết, cũng chỉ có Thanh Môn, Triển Trì Mạc, còn có chủ tử ác ma kia.
Nàng không có dũng khí đi đối mặt với những tầm mắt khinh bỉ nghi ngờ kia, mình, coi như làm người hèn nhát cũng không sao cả.
"Đường đường là thất cách cách, tuy không biết tại hạ, chẳng qua là, tại hạ biết ngươi." Hắn nhướn mày kiếm lên, mở miệng liền nói ra thân phận nàng, không phải chỉ đơn giản biết như vậy.
"Vậy thì như thế nào!" Nàng dừng lại cước bộ vừa muốn đi về phía trước, cắn môi dưới, mình với hắn không thù không oán, chẳng lẽ hắn chỉ đơn thuần muốn nhìn chuyện cười của mình?

Nắm chặt tay phải, một cỗ ấm áp từ đầu ngón tay chảy ra, bất giác ngẩn ra.
Cáp Tát nhìn không khí đột nhiên khẩn trương có chút không hiểu, rất ít khi thấy Họa Tâm tính tình luôn ôn hòa phát giận, lời mà nam tử này nói, chẳng lẽ là sự thật? Nàng là một cách cách? Nhưng chủ tử chưa bao giờ nhắc qua với bọn họ, đường đường là thất cách cách lại tới Cát Tát Lạp làm tỳ nữ? Việc này. . . . . .
"Cô nương đừng hiểu lầm, Bạch mỗ không có ý tứ mạo phạm, có thể quan niệm của thế tục đều là hướng tới tốt đẹp, nhưng, thứ tốt đẹp nhất, thường thường là trong nội tâm của người, nếu cô nương cảm thấy lời của tại hạ không ổn, tại hạ không nói cũng được." Đôi mắt của hắn trực tiếp nhìn bóng lưng mảnh mai kia của nàng, còn có bàn tay bên phải đang rỉ máu kia. d.đ.l.q.đ
Kinh ngạc buông bàn tay đang nắm chặt ra, nàng xoay người, bắt đầu quan sát hắn lần nữa.
Không như nam tử triều Thanh cạo đầu, mái tóc dài ngược lại buộc lên thật cao, ánh mắt sáng ngời, mày kiếm thanh tú, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc là đôi môi mềm mỏng đang vẽ ra một đường cong, đây, chính là một nam tử huyết khí phương cương (có huyết khí, tinh lực), lại cơ trí.
"Cám ơn ngươi." Lời của hắn, khiến lòng nàng ấm áp, dường như, đi tới Cát Tát Lạp, mọi thứ ở đây, phương hướng đều phát triển tốt, dĩ nhiên, trừ chủ tử ác ma ra.
Mỉm cười lắc đầu, hắn muốn, là nàng phải hiểu ý của mình.
"Họa Tâm, ngươi thật sự là cách cách?" Cáp Tát không nghe rõ ý tứ trong lời nói của nam tử phía sau, chỉ có thể hỏi người trước mặt.
"Cho tới bây giờ ta cũng không phải là một cách cách, Cáp Tát, ta chính là Họa Tâm các ngươi biết, một tỳ nữ." Rũ lông mày xuống, nàng chân thành tha thiết nói, trong đôi mắt to là một vẻ kiên định, giống như là đang nói cho Cáp Tát, cũng như đang nói cho mình.
Mặc dù không hiểu, nhưng Cáp Tát vẫn gật đầu một cái, trung thực toét miệng rộng ra.
"Họa Tâm, ta có thể gọi ngươi Họa Tâm không?" Nam tử đi tới trước mặt nàng, cổ họng khàn khàn hỏi, thật giống như nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói ra câu kia.
"Có thể, tên chẳng qua là để gọi một người, công tử tùy ý là được rồi."

Nàng giấu đi cảm xúc trong mắt, có chút không quen, cho tới nay nàng cũng là người không có tiếng tăm gì, đột nhiên bị người chú ý, thật đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.
"Ngươi có thể gọi ta là Bạch Miên Hoa." Hắn chỉ một đóa bạch miên hoa kỳ dị trên bả vai của mình, trong mắt nổi lên ý cười.
"Việc ấy… Bạch công tử, chúng ta còn có việc, chỉ cần ngươi đem ngàn lượng hoàng kim đưa đến quý phủ, ngựa sẽ cho ngươi dắt đi, chúng ta đi trước một bước."
Dắt hai con tuấn mã, Cáp Tát có chút mất hứng, Họa Tâm giống như con gái của mình, Cáp Á vừa mới gả ra ngoài không bao lâu, hắn mới không muốn Họa Tâm cũng nhanh như vậy bị người bắt cóc, rõ ràng, Bạch Miên Hoa này như có tình ý với Họa Tâm.
"Cáo từ." Gật đầu một cái, Họa Tâm đỏ mặt dẫn đầu rời đi.
Bạch Miên Hoa, vì sao hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mình?
"Đi đi, các chú ngựa nhỏ, chờ chủ nhân mới của các ngươi tới đón đi." Cáp Tát cao hứng nhất thời với hoàn thành chuyện chủ nhân giao cho, lôi kéo ngựa, bước nhanh đuổi theo.
Họa Tâm, Họa Tâm, hắn nhìn bóng dáng từ từ đi xa, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. . . . . .
"Miên Hoa, đúng, sau này kêu ngươi là Miên Hoa, ngươi xem, mập mập, thật khả ái a." Một nữ tử xinh đẹp kéo kéo đứa trẻ trước mặt che miệng cười yếu ớt.
"Miên hoa rất đẹp sao?" Tay tiểu hài tử sờ sờ dải lụa nàng đưa mình, phía trên có thêu một đóa miên hoa viền màu vàng.
"Dĩ nhiên, cố hương của ta, có đủ loại miên hoa, trắng trắng, khắp nơi đều có, xa xa nhìn lại, giống như bông tuyết bay xuống từ trên cao, rất đẹp, rất đẹp. . . . . ." Giống như sa vào hồi ức, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn đang ngẩng lên kia, nhẹ nhàng đóng mi mắt lại.
Ánh mặt trời sáng rực tản ra, che phủ khuôn mặt dịu dàng tươi cười của nàng, đẹp như nhuận ngọc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.