Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 2: Chương 2: Nam Tử Dị Tộc





Đây, là mười mấy năm qua lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ thân của mình đi? Họa Tâm cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn thẳng phụ thân của mình, khuôn mặt uy nghiêm, ông thậm chí ngay cả thăm hỏi một câu cũng chưa từng, chẳng qua là dẫn đầu cất bước đi về phía trước.
"Phong vương gia, mời đi bên này." Quản gia Công Tích phủ khom người tự mình dẫn đường, thỉnh thoảng khẩn trương chà xát lòng bàn tay chảy mồ hôi.
"Ừ." Phong vương gia gật đầu một cái.
Gia của Công Tích phủ, là người mà thất cách cách từ nhỏ đã chỉ phúc vi hôn, vốn là nữ tử mười lăm liền phải xuất giá, nhưng là gia tộc Công Tích chậm chạp không tới cửa cầu hôn, hôm nay, thất cách cách đã mười tám, qua hết tháng sau đã tròn mười chín, vì tránh chuyện gây xích mích với nhau, Phong vương gia cũng chỉ có thể mang nàng theo tới cửa nói chuyện rõ ràng, nếu muốn, liền cưới nàng vào cửa, nếu không, liền huỷ bỏ hôn ước, vậy hắn cũng tốt. . . . . .
Bước đi cẩn thận giữ một khoảng cách với phụ thân, Họa Tâm đè lại trái tim đang nhảy của mình.
Được phụ thân chọn, có phải hay không xa cách thế tục? Huống chi, mình còn là nữ tử đoạn chưởng, xem ra, lại có thêm người ghét mình.
"Phong vương gia đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, lão phu thật sự có lỗi." Chủ gia tộc Công Tích Công Tích Cận cầm gậy được gia nhân dìu đỡ nhích từng bước đi ra.
"Đâu nào, Bổn vương chưa báo trước đã tự mang nữ nhi tới, hi vọng Công Tích tộc trưởng không trách tội mới phải." Nếu như không phải là bối cảnh gia tộc Công Tích cường đại, ông đường đường là một Vương gia, người có địa vị cao như ông sẽ không tự hạ thấp mình tới trước cửa bái phỏng người có địa vị thấp hơn, chỉ cần một khẩu dụ là có thể truyền lệnh cho bọn họ chạy tới.

"Nào có. Mời Vương gia vào bên trong."
Cúi đầu một chút, ông đi tới bên cạnh Công Tích Cận, như nhớ tới cái gì sau đó quay đầu lại nhìn xuống bóng dáng nhỏ nhắn đã bị mọi người bỏ quên, lại xoay người bước vào bên trong phủ.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, ông liền mở miệng nói.
"Nói vậy Công Tích tộc trưởng đã biết mục đích Bổn vương tới đây, tiểu nữ đã qua tuổi xuất giá, nhưng Công tích phủ lại chậm chạp không tới cửa cưới vợ, là bởi vì sao?"
"Cái này. . . . . ." Công Tích Cận chần chờ sờ sờ chòm râu màu trắng bạc, "Chỉ vì nghịch tôn bất hiếu, ra cửa buôn bán vẫn không về, cho dù lão phu lòng như lửa đốt, cũng không thể làm gì, mong rằng Vương gia tha lỗi."
Ra cửa buôn bán?
Ông vuốt nếp gấp trên đùi, bưng lên một ly trà xanh vị hoa nhài nếm, khi ông đóng nắp chén lại là lúc phát ra tiếng động va chạm lanh lảnh, ở đại đường vắng lặng có vẻ hết sức chói tai.
"Nếu nói như vậy, cũng có thể đón tiểu nữ trước, chờ hắn trở lại thì bái đường thành thân, Bổn vương cũng có thể giải quyết một tâm sự."
Họa Tâm đứng ở chỗ cách mọi người khẽ cắn môi dưới, mình, chẳng qua chỉ là gánh nặng của ông sao? Sờ sờ áo vải thô tháo trên người, tinh thần nàng chán nản.
Bất đắc dĩ thở dài, Công Tích Cận tay nắm chặt cây gậy.
"Vương gia, lão phu liền thẳng thắn mà nói đi, không phải là gia tộc Công Tích không muốn cưới nữ nhi của ngươi về làm vợ, chẳng qua là, có thể đổi lại hay không? Mạng Thất cách cách bị đoạn chưởng, khắc phu, khắc con, khắc tất cả người đến gần nàng, trăm năm cơ nghiệp của gia tộc Công Tích, không muốn bị hủy trong chốc lát a!"
Sắc mặt tái nhợt, nàng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống bàn chân, giày vải đã cũ rách trong nháy mắt hấp thu giọt nước, chỉ để lại một vết hình tròn.
Gật đầu một cái, giống như ông đã ngờ tới Công Tích Cận sẽ nói như thế.
"Không dối gạt Công Tích tộc trưởng, mười nữ nhi của Bổn vương đều là từ nhỏ liền lập thành hôn ước, nếu sửa đổi, chỉ sợ, sẽ khiến cho những nhà khác bất mãn, sớm biết mệnh nàng sẽ là đoạn chưởng, Bổn vương cũng sẽ không gả cho gia tộc Công Tích." Trách, cũng chỉ có thể trách mạng của nàng hạnh phúc mỏng manh, người làm phụ thân như hắn cũng coi như hết trách nhiệm.

Ngươi là gánh nặng! Ngươi là gánh nặng! Trong đầu Họa Tâm chỉ có năm chữ này, bất tri bất giác, nàng chuyển bước, đi ra ngoài, đám người yên tĩnh, không có một ai phát hiện nàng rời đi.
Hít sâu một cái, Công Tích Cận nhíu chặc mi tâm.
"Vương gia, thật sự là xin lỗi, Công Tích tộc thiếu Phong vương gia ngươi, nhất định sẽ đền bù hết sức, mong Vương gia tha thứ." Nếu như dùng một nửa gia sản có thể đổi lấy sự phồn vinh thịnh vượng của Công Tích tộc, hắn cũng nguyện ý.
"Bổn vương cũng không làm người khác khó chịu, Công Tích gia tộc cũng có khó xử của mình, vậy thì Bổn vương cũng không làm phiền thêm, giờ xin trở về phủ."
Đứng lên, ông ngạo nghễ mà thẳng bước đi ra ngoài.
"Cung tiễn Vương gia!" Mọi người cung kính hành lễ.
Cho đến lúc không nhìn thấy bóng lưng Phong vương gia, mọi người trong gia tộc Công Tích mới thở dài ra hơi, lực áp bách thật to.
"Phụ thân, chúng ta làm như vậy, có phải hay không đắc tội Phong vương gia? Ai, đều tại ta không tốt, sớm biết cũng sẽ không nhất thời cao hứng cùng ái thiếp của Vương gia định ra chỉ phúc vi hôn gì, vốn còn tưởng rằng có thể giúp cho bá nghiệp của Công Tích tộc." Sám hối đánh lên mặt mình một bạt tai, Công Tích Sở biết vậy chẳng làm.
Lắc đầu một cái, nếp nhăn trên trán của Công Tích Cận giãn ra, nét mặt già nua giảo hoạt cười một tiếng.
"Không cần lo lắng, thất cách cách luôn luôn không được Phong vương gia sủng ái, mười mấy năm qua, nếu ông ta thật sự yêu thương nữ nhi của mình, cũng sẽ không đợi tới giờ khắc này mới đến nói chuyện cưới vợ, nếu có thể dùng chuyện này đổi được một chút sản nghiệp ở Công Tích tộc, hắn sẽ vui vẻ hủy bỏ hôn ước."

"Thì ra là như vậy, phụ thân, hài nhi thụ giáo." Bừng tỉnh hiểu ra, Công Tích Sở nhất thời thở phào nhẹ nhỏm.
"Nhưng là, phụ thân, nếu Lược nhi trở lại, biết chúng ta từ chối hôn sự này, sợ rằng, sẽ huyên náo gà chó không yên." Nghĩ đến chỗ này, phu nhân Công Tích Sở ngược lại vạn phần lo lắng, hài tử mình sinh ra, trong lòng hắn trong muốn cái gì mình cũng biết được nhất thanh nhị sở, nhưng là, trên lưng hắn mang số mạng cả gia tộc, sao có thể tự làm theo ý mình được.
Chuyện này, thật đúng là vấn đề.
Mọi người trầm mặc, Công Tích Lược là kiêu ngạo của cả gia tộc, trong buôn bán hắn không chỉ đầu óc linh hoạt, mặt mũi tuấn mỹ, hơn nữa còn là đối tượng của mọi nữ tử không lấy chồng trong kinh thành ngưỡng mộ, cần gì phải đi cưới một nữ tử đoạn chưởng chứ?
"Đến lúc đó sẽ nói là bởi vì Phong vương gia không muốn liên luỵ Công Tích tộc chúng ta, cho nên tới trước từ hôn là được rồi, tất cả các ngươi không được để lộ chuyện này ra ngoài, nếu không, đừng trách lão phu trở mặt." Hừ lạnh một tiếng, Công Tích Cận nhắm lại đôi mắt già nua.
Lược nhi, chớ trách gia gia vô tình, hết thảy, cũng chỉ là vì Công Tích tộc!
"Phải" kết quả là, trên dưới Công Tích tộc bôn ba khắp nơi, phải giữ kín bí mật.
Chẳng qua là, thiên hạ thật sự có tường không lọt gió sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.