Chiếc thuyền vòng qua Yến Tử Oa đi về phía Bắc. Mấy canh giờ sau, ngừng lại ở Vô Tích thủy tạ.
Mộ Dung Phục bước lên bờ, rồi quay lại có ý muốn giúp đỡ Đoàn Dự, lại bị hắn một chưởng đẩy ra.
Mộ Dung Phục cười cười, không nói gì cả, xoay người dọc theo đường đá đi vào thành Vô Tích.
Đoàn Dự sau khi cảm tạ tì nữ xong, vài bước đuổi theo Mộ Dung Phục nói,
“Người ta chèo thuyền cũng thực vất vả, ngươi lại không nói gì mà bỏ đi, thật không có lễ phép”.
Mộ Dung Phục không ngừng bước vừa đi vừa nói,
“Vậy lần sau ngươi tới chèo thuyền cũng được”.
“Ngươi…”.
Đoàn Dự tức giận không nói nên lời. Muốn phản bác nhưng lại không nghĩ được câu nào, đành phải nổi giận đùng đùng hung hăng đạp mạnh lên chân y phía trước, nhưng lại bị y nhanh chóng tránh thoát.
Mộ Dung Phục ý cười dạt dào như gió xuân. Đoàn Dự vẻ mặt đầy lửa giận, con ngươi cũng vì thế mà càng đen láy, vẻ mặt căm tức thầm nghĩ muốn lột sạch cái bản mặt cười đểu cáng kia của Mộ Dung Phục.
“Đói bụng không?”. Không để tâm Đoàn Dự tức giận thế nào, Mộ Dung Phục mắt nhìn tửu lâu bên cạnh, cười nói,
“Đi vào ăn một chút gì đi, phục hồi chân khí rồi thì tiếp tục nháo”.
Đoàn Dự nghe lời nói của y đầy sự chế nhạo, tức giận trừng mắt liếc y một cái, hắn lướt qua thân mình y đi vào tửu lâu, hùng hổ hướng lầu hai mà bước tới.
Tiểu nhị chạy lại tiếp đón, Đoàn Dự liếc mắt nhìn Mộ Dung Phục đang đến, vội lớn tiếng nói,
“Tiểu nhị, ở đây có thức ăn gì ngon thì đem lên hết đi”. Tay chỉ chỉ Mộ Dung Phục nói,
“Vị công tử này sẽ trả tiền”.
Mộ Dung Phục đến chỗ Đoàn Dự ngồi xuống, đem kiếm gác cạnh bàn cười nói,
“Đoàn thế tử thật đúng là, ngươi không lo sẽ ăn không hết sao?”.
“Ta không lo gì cả”. Đoàn Dự nắm đôi đũa lên, cười hì hì nói,
“Mộ Dung Phục ngươi không phải có nhiều tiền sao? Vàng bạc châu báu gì cũng không thiếu. Ăn có mấy món như vậy cũng đau lòng sao?”.
Mộ Dung Phục bưng ấm trà rót vào chén, đưa tới trước mặt Đoàn Dự, chậm rì rì nói,
“Ngân lượng này nếu tiêu trên người ngươi, ta đương nhiên không đau lòng. Dù sao…”. Y giương mắt xem xét Đoàn Dự đang uống trà, ý vị thâm trường nói,
“Chúng ta rất nhanh sẽ là người một nhà”.
“Phốc…”.
Đoàn Dự phun toàn bộ trà đang uống lên bàn,
“Tới địa ngục mà thành người một nhà đi”. Đem cái chén đặt mạnh xuống bàn,
“Ai với ngươi là người một nhà?”. Thật sự là đã gặp không ít người không biết xấu hổ, nhưng lại chưa từng thấy qua kẻ vô sỉ nào mà không biết xấu hổ như vậy.
Mộ Dung Phục bưng tách trà thản nhiên uống liền một hơi nói,
“Ngươi lại ở trong lòng mắng ta, có phải hay không?”.
Mấy ngày ở chung, Đoàn Dự cũng coi như nhìn thấu một nửa tính tình của Mộ Dung Phục. Biết y sẽ không tức giận, hắn đơn giản một hơi thừa nhận,
“Ngươi đã biết còn hỏi”.
Quả nhiên, Mộ Dung Phục không chút buồn bực, chỉ cười nói,
“Đoàn thế tử vẫn ngay thẳng đáng yêu như vậy, quả nhiên là rất thú vị”.
Nụ cười kia lọt vào mắt Đoàn Dự, kích thích hắn nổi một tầng da gà, hắn nhíu mày,
“Thật là ghê tởm, phi!”.
Mới nói xong, chỉ thấy mấy tên khất cái bước lên lầu, đi xin một vòng, rồi tới bàn mà Mộ Dung Phục và Đoàn Dự đang ngồi, một tên khất cái nói,
“Đại gia, xin hãy thương xót!”. Vừa nói, cái chén bể trong tay run rẩy đưa lên, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi Đoàn Dự.
Thấy Mộ Dung Phục hoàn toàn không có phản ứng gì, Đoàn Dự đứng dậy đi qua, sau một hồi ở trên người y sờ soạng lung tung, hắn đem nguyên túi bạc ném vào cái chén của tên khất cái kia, khoát tay nói,
“Toàn bộ đều cho ngươi”.
Mấy tên khất cái kia giống như được đại xá, sau khi dập đầu cảm tạ không ngừng mới tràn đầy cảm kích mà rời đi.
Tiểu nhị đã bê đồ ăn mang lên, Đoàn Dự cũng không chờ người khác tiếp đón, liền dương đũa ra ăn.
Mộ Dung Phục một bên uống chè xanh, nhìn Đoàn Dự như lang thôn hổ yết nói,
“Đoàn thế tử thật đúng là hào phóng”.
“Tất nhiên rồi”. Đoàn Dự miệng đầy đồ ăn, lúng búng mà nói tiếp,
“Dù sao cũng là tiền của ngươi mà. Thế nào, đau lòng sao?”.
“Cũng không hẳn là vậy”. Mộ Dung Phục chậm rãi nói,
“Chính là ta sợ lát nữa, tâm thế tử sẽ rất đau”.
“Vì cái gì cơ chứ?”. Đoàn Dự vùi đầu, thuận miệng hỏi.
Mộ Dung Phục cười tủm tỉm nói,
“Ngươi vừa rồi tốt bụng như vậy, đem ngân lượng của ta cho tên khất cái kia, bữa cơm này, thế tử muốn tự mình trả sao?”.
Vừa dứt lời, Đoàn Dự một hơi nuốt đồ ăn vào khí quản, cảm giác cay lè lập tức xông lên não, nước mắt thoáng chốc tràn ra.
Bưng chén trà lên hớp một hơi, thật vất vả thuận khí, Đoàn Dự lúc này mới hỏi,
“Cái gì! Ngươi không có tiền trả?”.
“Vốn là có”. Mộ Dung Phục vẻ mặt vô tội, nhún vai nói,
“Nhưng vừa rồi ngươi đã đem toàn bộ ngân lượng của ta tặng cho tên khất cái kia, ngươi quên rồi sao?”.
“Ngươi!”. Đoàn Dự đập bàn đứng lên, cảm thấy tiếng quát của mình làm mọi người chú ý, đành phải ngồi xuống, đè thấp thanh âm nói,
“Ngươi không có tiền sao không nói sớm? Sớm biết, ta sẽ không gọi tiểu nhị mang thức ăn lên. Hiện tại, ta đã ăn hết một nửa, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?”.
Mộ Dung Phục bĩu môi nhìn thức ăn trên bàn ý bảo,
“Đồ ăn này ngươi đã ăn, đương nhiên là ngươi sẽ chịu trách nhiệm, ta quản không được”.
“Ngươi, ngươi thật là vô sỉ”. Đoàn Dự chỉ tay vào Mộ Dung Phục, nghiến răng nghiến lợi gầm lên,
“Giờ mới nói mặc kệ ta. Nếu không phải tại ngươi, ta bây giờ còn ở vương phủ hảo hảo làm tiểu vương gia, còn sợ nghèo túng sao?”.
Mộ Dung Phục thân thủ đẩy ngón tay Đoàn Dự, ánh mắt mờ mịt hỏi han,
“Nhưng là không có ngân lượng, ngươi bảo ta làm sao giúp ngươi?”.
“Ngươi…”
Đoàn Dự nhất thời nghẹn họng.
Hắn xác định, Mộ Dung Phục lần này tuyệt đối là cố ý. Y giả bộ không có biện pháp như vậy, chính là muốn làm cho hắn phải cầu xin y.
Đoàn Dự bĩu môi, căm giận đứng dậy, một thân đơn độc ngông nghênh nhìn y nói,
“Ta sẽ KHÔNG cầu xin ngươi”. Nói xong, bước tới đại sảnh, hướng mọi người ngồi bốn phía chắp tay nói,
“Các vị anh hùng hảo hán, tại hạ Đoàn Dự Đại Lý, bị người khác hãm hại đưa đến chỗ này. Hiện trên người không có một phân tiền, nếu các vị chịu ra tay tương trợ, ngày sau Đoàn Dự nhất định sẽ đáp lại đại ân đại đức của các vị”.
Mộ Dung Phục ngồi tại chỗ, cười dài nhìn Đoàn Dự trong đại sảnh chắp tay xin giúp đỡ, tay y cầm một túi ngân lượng lấy ra từ tay áo, trong lòng thầm khen ngợi hắn.
Hắn tuổi tác còn nhỏ, lại có thể không sợ hãi như vậy, cũng thật không tầm thường. Bất quá…
Mộ Dung Phục nhìn quanh một vòng, thấy người bên ngoài không phải thờ ơ thì là cười nhạo, không một ai ra tay tương trợ, y không khỏi cười thầm lắc đầu.
Đoàn Dự đứng trong đại sảnh chờ một lúc lâu, phát hiện cư nhiên không một người lên tiếng, không khỏi nổi trận lôi đình, quát lớn,
“Uy! Các ngươi có phải giang hồ nghĩa sĩ hay không? Như thế nào thấy chết mà không cứu? Thật uổng công TV đem các ngươi diễn thành đại hiệp nghĩa sĩ, nguyên lai đều là bo bo giữ mình, hạng người trong ngoài không đồng nhất!”.
Mới vừa nói xong, mọi người đều tức giận, đang muốn mở miệng giáo huấn tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng kia, lại nghe thấy tiếng cười sang sảng từ một góc truyền ra.
“Hảo, hảo, hảo!”. Liên tiếp ba chữ hảo làm Đoàn Dự phải nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên từ bàn phía đông đi ra, trong miệng không ngừng khen ngợi,
“Hảo một tiểu oa nhi, tuy ngôn ngữ sắc bén không buông tha người khác, nhưng mỗi chữ đều ẩn giấu huyền cơ, thật so với chúng ta sống uổng phí tuổi tác, lại thẳng thắn hơn”.
Thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ y phục màu xanh điểm chút trắng. Mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, khuôn mặt chữ điền, Đoàn Dự vừa thấy đã đoán được tám chín phần —— người này không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là Kiều Phong.
Đoàn Dự trong lòng kích động, thiếu chút nữa là đi lên ôm lấy người này khóc hô to: Đại ca a! Ngài như thế nào bây giờ mới đến?
Tuy trong lòng nghĩ muốn vậy, nhưng chung quy không dám hành động bậy bạ. Chỉ vì Kiều Phong hiện tại tuổi còn trẻ, cùng Đoàn Dự cũng không phải huynh đệ kết nghĩa.
Kiềm chế nội tâm, Đoàn Dự tiến lên hướng Kiều Phong chắp tay,
“Đa tạ anh hùng, xin hỏi quý tính đại danh”.
Kiều Phong đưa tay xoa đầu Đoàn Dự, cười to nói,
“Cái gì mà anh hùng, tiểu oa nhi cứ cầm lấy ngân lượng này mà đi trả tiền thức ăn đi, ngày sau nếu có thể gặp nhau, ta và ngươi quả thực hữu duyên”. Nói xong, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc đặt vào tay Đoàn Dự, xoay người đi nhanh xuống lầu.
Đoàn Dự vài bước đuổi theo, phía sau lại bị người khác một phen túm trụ quay trở về. Quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Dung Phục ý cười tràn đầy nói,
“Xem ra, Đoàn thế tử là có mới nới cũ a!”.
Đoàn Dự bị y kéo về bàn, tứ chi một trận đánh đá loạn xạ, mắng to,
“Mộ Dung Phục, ngươi mau thả ta ra. Ta không đi theo ngươi, ta muốn đi theo người kia. Người ta so với ngươi tốt hơn nhiều, lại không vô liêm sỉ như ngươi, chuyên đem ta ra làm trò cười”.
Mộ Dung Phục kéo hắn ngồi xuống, cười nói,
“Đoàn thế tử, ngươi nói sai rồi, không phải ngươi đi theo ta. Ngươi đã quên rồi sao? Phải là ta đi theo ngươi mới đúng”.
“Nói nhảm!”. Đoàn Dự đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói,
“Ngươi cho ta là kẻ ngốc? Ngươi đi theo ta sao còn đối xử với ta như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời nói của ngươi sao?”
“Ngươi còn không ngốc sao?”. Mộ Dung Phục hỏi lại,
“Ngươi không tin ta, vì sao đi theo ta đến nơi này?”.
Đoàn Dự lại một lần nữa bị y khiến cho không có đường cãi lại, một hơi nghẹn ở ngực khiến tâm hắn càng thêm nhộn nhạo buồn bực.
“Không phải ngươi nói, muốn đưa ta quay về Đại Lý”. Đoàn Dự khàn khàn cổ nói.
“Ta nói đưa, ngươi liền tin?”. Mộ Dung Phục miệng cười sáng lạn, con ngươi chớp động,
“Vậy ngươi rốt cuộc là tin ta hay là không tin?”.
Đoàn Dự tức giận đem bạc đặt lên bàn, hét lớn một tiếng,
“Tiểu nhị tính tiền!”. Sau đó lủi xuống lầu.
Hừ! Biễu diễn cái gì. Trên bản đồ Trung Quốc, Vô Tích cách Đại Lý chỉ cách có một lóng tay. Ta không tin ta không thể quay về Đại Lý.
Đoàn Dự chạy khỏi tửu lâu, sải chân hướng ngã tư cuối đường chạy tới.
Mộ Dung Phục đem theo kiếm xuống lầu, thấy Đoàn Dự chạy mất mạng, không khỏi bật cười lắc đầu, thân mình thi triển khinh công đuổi theo.