Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 30



Hai người A Chu A Bích mới vừa thay xiêm y đi ra, vừa thấy Đoàn Dự đã chèo thuyền ra xa thì kinh hãi, vội vào phòng nói với Mộ Dung Phục,

“Công tử gia, Đoàn công tử đi như vậy thì không ổn. Hắn nếu đi tới Cầm Vận tiểu trúc phía trước, chỉ sợ Cưu Ma Trí còn ở đó, nếu về Mạn Đà sơn trang phía sau, quấy nhiễu Vương phu nhân cũng không được. Huống hồ, thủy lộ vùng này khúc chiết hay thay đổi, vạn nhất lạc đường, muốn tìm người cũng rất khó”.

Mộ Dung Phục cũng không muốn làm khó Đoàn Dự, chẳng qua bị hắn làm trò giũa y trước mặt Bao Bất Đồng và Vương Ngữ Yên, mặt mũi không nhịn được có chút tức giận. Vốn định để Bao Bất Đồng nắn hắn hai câu, cũng hảo hảo làm tiêu đi cái dáng vẻ bệ vệ của hắn, chờ thêm nửa khắc lại đi tìm hắn trở về, hiện giờ nghe A Chu nói vậy, mới nhớ tới Đoàn Dự căn bản chưa quen thuộc thủy lộ ở nơi này, vội đứng dậy định đuổi theo. Mới vừa đi hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền xoay người nói với Bao Bất Đồng,

“Ngươi mang Ngữ Yên đến Lạc Dương trước đi, ta sẽ gặp lại ngươi ở đó”. Nói xong, cũng không quay đầu lại mà nhảy lên một chiếc thuyền, theo hướng Đoàn Dự rời đi mà đuổi theo.

Chờ y đuổi theo khoảng nửa dặm thủy lộ, chỉ thấy mặt hồ gợn sóng, làm sao lại không thấy bóng dáng Đoàn Dự đâu? Mộ Dung Phục đang tức giận lại cảm thấy buồn cười, lắc đầu lẩm bẩm,

“Lúc này thì lại chạy rất nhanh”.

Mà Đoàn Dự thì ở bên này phe phẩy chèo thuyền đi một đường về phía bắc, cũng không biết đến tột cùng đi bao lâu, đến khi một tòa thành trì từ từ rõ ràng trước mắt, lúc này mới biết đã qua buổi trưa.

Dẫn thuyền tấp vào gần bờ, Đoàn Dự bước lên đi vòng vòng trong thành với tâm trạng buồn bực, cảm giác có một cổ tư vị nói không nên lời mắc nơi cổ họng, làm hắn cảm thấy không hiểu sao lại buồn bực.

Ở trên đường lớn lửng thững đi được một trăm mét, ngẩng đầu thấy phía trước có một tửu lâu nghiễm nhiên khắc ba chữ màu vàng rất to ‘Tùng Hạc Lâu’, Đoàn Dự đột nhiên nhớ tới mười năm trước, mình và Mộ Dung Phục có ghé vào một tửu lâu, không phải là Tùng Hạc Lâu này sao?

Đoàn Dự cũng không biết làm sao lại thấy hưng trí, vài bước lên lầu tìm được cái bàn đã ngồi mười năm trước, sau khi gọi một ít thức ăn, hắn nghiêng đầu đánh giá nội đường, cũng không khác gì so với mười năm trước. Nhìn qua một góc ở phía tây một chút, cả người Đoàn Dự chấn động như bị điện giật, trái tim nháy mắt run rẩy.

Chỉ thấy một hán tử đang ngồi ở bàn phía tây, khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc y bào màu xám cũ, mũi cao miệng rộng mặt chữ điền, không phải Kiều Phong thì là ai?

Đoàn Dự lòng tràn đầy kích động, vừa định tiến lên, nhưng nghĩ lại, trong nguyên tác dường như hai người là vì uống rượu mới kết bái thành huynh đệ, mà lúc này…

Đoàn Dự nhìn thoáng qua mấy hũ rượu mạnh trên bàn Kiều Phong, đáy lòng nháy mắt héo rút thành một đoàn. Hắn ngồi một bên tay chống cằm nhìn Kiều Phong đến xuất thần, Đoàn Dự còn ở trong lòng khổ tư tìm đối sách, Kiều Phong đã chú ý tới ánh mắt của Đoàn Dự, rốt cục nhịn không được mà xoay người hướng hắn hô,

“Tiểu huynh đệ, không bằng lại đây cùng uống một ly, như thế nào?”.

Đoàn Dự thật sự không còn cách nào khác, vội thu thập bát đũa đem đến bàn Kiều Phong, nói lung tung,

“Ta cảm thấy một người uống rượu thì rất mất mặt, muốn tìm một người tới uống cùng”. Vừa nói, vừa âm thầm đem đầu ngón tay ngưng tụ nội lực, nếu lát nữa thật sự uống rượu, rượu kia sẽ thuận lợi chảy ra.

“Hảo!”. Kiều Phong vui vẻ cười, thay Đoàn Dự rót một chén, kính nói,

“Mời”.

Đoàn Dự nhìn bát rượu trước mặt, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, chần chờ một lát sau mới bưng bát lên, thấy Kiều Phong ngửa đầu uống cạn một hơi, trong lòng âm thầm kêu thảm, Phật tổ của ta, nếu hắn mà uống như vậy, dạ dày không thủng thì thật sự là mạng lớn! Chẳng lẽ dạ dày người cổ đại khác với dạ dày người hiện đại, hay là bên ngoài còn bỏ thêm một túi giữ rượu nữa sao?

Nâng bát tới bên môi nhấp một hơi, ngẩng đầu thấy Kiều Phong hơi giễu cợt nhìn mình, Đoàn Dự đột nhiên nhớ tới lúc ở Thính Hương Thủy Tạ bị Bao Bất Đồng chế nhạo, Mộ Dung Phục kia trưng vẻ mặt bình tĩnh, nhất thời một hơi từ ngực chạy tới cổ họng. Cắn răng đem chén rượu đổ vào miệng, bụng lập tức như lửa đốt, Đoàn Dự mang chân khí chuyển tới ngón út, làm cho rượu theo đầu ngón tay chảy ra.

Chỉ là Đoàn Dự vận tác chân khí không được thoải mái, rượu chảy ra cũng hay đứt quãng, hắn uống một chén phải tạm nghĩ mới có thể tiếp tục. Tuy là như thế, nhưng Kiều Phong vẫn cảm thấy ngạc nhiên, cười nói,

“Tiểu huynh đệ có tửu lượng không tồi”.

Đoàn Dự uống rồi lại ngừng, rượu từ trong bụng qua một lần lập tức chảy ra, không giống Kiều Phong công phu thật uống hơn hai mươi bát rượu mạnh, trong lòng lập tức tràn đầy kính nể, cười nói,

“Đa tạ Kiều huynh”.

Kiều Phong sửng sốt, thần sắc kinh ngạc,

“Ngươi nhận ra Kiều mỗ?”.

Đoàn Dự lúc này mới bừng tỉnh vừa rồi đã không cẩn thận lỡ miệng, đành phải cười ngây ngô hắc hắc, gãi gãi gáy nói,

“Kiều huynh không nhớ ta?”. Thấy Kiều Phong vẫn dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, liền nhắc nhở,

“Mười năm trước, cùng đi với Mộ Dung Phục là Đoàn Dự ta”.

Kiều Phong quắc nhiên kinh hãi, từng bước tiến lên nắm lấy cánh tay Đoàn Dự, cười lớn cao thấp đánh giá hắn một phen rồi nói,

“Thì ra là tiểu huynh đệ ngươi, mười năm không gặp, ngươi và Mộ Dung công tử thế nào rồi?”. Dừng một chút, thấy chỉ có một mình Đoàn Dự lại hỏi,

“Sao lại không thấy Mộ Dung công tử đâu?”.

Không đề cập tới là tốt rồi, nhắc tới Mộ Dung Phục, trong lòng Đoàn Dự như bị lửa thiêu đốt mãnh liệt, căm giận bất bình ngồi xuống, một tay đập lên mặt bàn, bực mình nói,

“Hắn…”.

Vừa định nói về hành vi ác liệt của Mộ Dung Phục, đột nhiên nhớ tới Kiều Phong tựa hồ đối với y cực kỳ tôn sùng, lời nói đến bên miệng lại nuốt về bụng, dưới đáy lòng rất nhanh suy nghĩ rồi giận dữ nói,

“Đừng nói nữa. Ai!”.

Kiều Phong nghe vậy kinh hãi, đột nhiên nghĩ đến gần đây trên giang hồ phát sinh nhiều chuyện, đều chĩa mũi nhọn về Mộ Dung Phục, không khỏi kinh ngộ, khẽ gật đầu,

“Ân, Mộ Dung công tử hẳn là vì việc gần đây mà phiền lòng”. Hơi tạm dừng rồi hỏi tiếp,

“Tiểu huynh đệ có biết Mộ Dung công tử khi nào thì đến Giang Nam không? Trong bang Kiều mỗ có một chuyện cần hắn giải trừ nghi hoặc”.

Vẻ mặt Đoàn Dự chuyển thành 囧, nguyên bản là muốn ở trước mặt Kiều Phong ác ý bại hoại thanh danh của Mộ Dung Phục, cũng không nghĩ lại bị hắn hiểu lầm, ngược lại còn quan tâm hỏi tình hình gần đây của Mộ Dung Phục. Liếc Kiều Phong một cái, Đoàn Dự không nói gì thầm nghĩ, đây là cái thế giới gì a? Chuột và mèo kết giao bằng hữu, làm thế nào mà hiểu nhau được a!

“Tiểu huynh đệ”. Kiều Phong một tay chụp lên vai Đoàn Dự, gọi hắn quay về từ vũ trụ,

“Tại hạ phải đến Hạnh lâm, tiểu huynh đệ có cần đi nơi nào không?”.

“A?”. Đoàn Dự cả kinh, lúc này mới nhớ tới còn chưa kịp cùng hắn kết bái, cuống quít đứng dậy ngăn lại,

“Kiều đại ca, ngươi chớ vội đi, chúng ta còn chưa có… còn chưa có…”. Hai chữ ‘kết bái’ đã đến bên miệng, Đoàn Dự làm sao cũng không nói nên lời. Nghĩ lại trong nguyên tác, Kiều Phong chính là đối với bản chính tâm sinh yêu thích mới cùng hắn kết bái huynh đệ, hiện tại, dường như không nhìn ra hắn đối với mình có bao nhiêu yêu thích.

Thấy Đoàn Dự vẻ mặt quẫn bách, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình rồi lại không biết mở miệng như thế nào, Kiều Phong cười vang nói,

“Đoàn huynh đệ có chuyện không ngại nói thẳng”.

Đoàn Dự bĩu môi, trong lòng thầm mắng chính mình hai tiếng không tiền đồ, nghĩ xem mình có phải là nam tử hán đại trượng phu hay không a? Có chuyện trực tiếp nói với hắn không được sao, không kết bái là chuyện khác, thẹn thùng như vậy không phải rất giống như nữ nhân sao.

Nghĩ là làm, Đoàn Dự nuốt mạnh một ngụm nước bọt, hai mắt trừng trừng, bất cứ giá nào hướng Kiều Phong hô,

“Chúng ta kết bái đi!”. Mới nói xong, lập tức lại cảm thấy có chút 囧 đến lợi hại —— một câu bất đồng, sao lại cảm thấy giống như đang cầu hôn.

Thoáng chốc, không khí yên tĩnh, ánh mắt đám người bốn phía đều rất kinh ngạc và tò mò, chỉ thấy đầu Đoàn Dự càng ngày càng cúi thấp, cằm cơ hồ chạm tới ngực.

Ngay tại lúc hắn hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống, Kiều Phong đã từ trong khiếp sợ mà hoàn hồn, bàn tay to vỗ đầu vai hắn sang sảng cười,

“Hảo, Đoàn huynh đệ là người cực kỳ sảng khoái. Huynh đệ xem thử, hôm nay ta và ngươi ngay tại Tùng Hạc Lâu này kết nghĩa kim lan, như thế nào?”.

Đoàn Dự có thể nào không đồng ý, vội gật đầu không ngừng đáp ứng.

Hai người quỳ xuống nhìn lên trời, lấy rượu thay hương, sau khi bái xong, Kiều Phong đỡ Đoàn Dự đứng dậy, cười nói,

“Hiền đệ”.

Đoàn Dự cười đến miệng cũng đóng không được, mặt tươi rói như hoa nở, ánh mắt rưng rưng hô một tiếng,

“Đại ca”. Trong lòng một phen nước mắt. Tiếng ‘đại ca’ này thật không dễ dàng, không biết mất của hắn bao nhiêu huyết lệ.

Sau khi kết bái xong, hai người cùng đi đến Hạnh lâm.

Đoàn Dự đi theo Kiều Phong dọc theo đường huệ sơn, quanh co một lúc lâu, đi vào địa điểm ước hẹn của Cái Bang. Thấy Kiều Phong bước đi tiến vào trong rừng, Đoàn Dự cũng đi theo, quay đầu lại nhìn về phía cánh rừng bóng cây loang lổ, đáy lòng nghi hoặc.

Hắn luôn cảm thấy dường như có người âm thầm đi theo, tầm mắt kia…

Đoàn Dự nhìn quanh một vòng bốn phía, cây cối che khuất phía chân trời, xuyên thấu qua từng mảnh lá cây xanh ngắt, dương quang đẹp mắt liễm diễm lóe ra trên một mảng lá xanh.

Hẳn là ảo giác, Đoàn Dự kết luận. Bằng không với võ công của Kiều Phong, như thế nào không phát hiện có người đi theo?

Sau khi nghĩ vậy, hắn liền vất cái ý nghĩ đó ra sau đầu, Đoàn Dự vài bước tiến vào rừng, thấy Kiều Phong đang cùng người của Cái Bang nói gì đó, bên kia bốn người Bao Bất Đồng và Vương Ngữ Yên, A Chu A Bích đứng cùng đám người bên ngoài, tập trung tinh thần dừng ở hai thân ảnh đang đánh nhau ngay giữa sân.

Đoàn Dự tiến lên nhìn Vương Ngữ Yên một cái, đang do dự có nên chào hỏi hay không, Bao Bất Đồng đã nhìn thấy hắn đi tới, trong lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt khinh thường dời sang chỗ khác.

Đoàn Dự không tiếng động cười nhạo, thầm nghĩ, nhường ngươi một chút thì bắt đầu lên mặt a. Đem ý niệm bạc nhược trong đầu kia đá bay đi, Đoàn Dự hừ lạnh một tiếng, đi sang bên kia đứng lại.

Vừa mới thu liễm tâm thần nhìn hai người giữa sân ác đấu, chợt thấy một người trong đó bị đánh bay ra ngoài, vừa lúc đáp xuống bên chân Đoàn Dự, hắn cả kinh từng bước lui về phía sau, quan sát một lúc lâu mới tặc lưỡi ngạc nhiên hỏi,

“Ngươi không phải là Phong Ba Ác sao?”.

Phong Ba Ác ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự nửa ngày cũng không nhận ra hắn là ai, đang muốn hỏi hắn, đột nhiên cơ thể một trận cứng ngắc, cả người không thể khống chế mà ngã trên mặt đất.

Đám người Bao Bất Đồng kinh hãi, vội tiến lên đỡ Phong Ba Ác. Đoàn Dự trong lòng biết hắn là bị trúng độc bọ cạp, cần uống giải dược sau đó tự mình hút độc cho hắn, nhưng mình còn chưa ăn cóc trong truyền thuyết, cũng không thể lấy miệng trực tiếp thay hắn hút độc ra —— đây chính là chuyện liều mạng nha!

Ngay tại lúc Đoàn Dự khó xử hết sức, Kiều Phong đã từ chỗ Trần trưởng lão mang giải dược tới, đang muốn thay Phong Ba Ác hút độc ra, Đoàn Dự từng bước tiến lên ngăn cản,

“Khoan đã, ta có biện pháp thay hắn hút độc”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.