Khóe miệng Đoàn Dự giật giật hai cái, trong lòng đánh Mộ Dung Phục một quyền chìm xuống đáy Thái Hồ.
“Ngươi đùa bỡn ta!”. Đoàn Dự từng bước tiến lên ngăn y lại, cả giận nói,
“Nếu không cho ta đi thì hỏi ta làm cái gì? Đùa bỡn ta thấy vui lắm sao?”.
Mộ Dung Phục đưa phiến quạt đảo quanh ngón tay, đột nhiên ‘ba’ một cái đánh lên đầu Đoàn Dự, cười dài sửa sai,
“Không phải đùa bỡn ngươi. Chỉ là chọc ngươi thôi”.
Đoàn Dự cứng họng. Tên Mộ Dung Phục vô liêm sỉ này vĩnh viễn không thể nói đạo lý được.
Mộ Dung Phục cười cười bước đi, quay lại thấy Đoàn Dự vẫn bất động, nghiêng đầu hỏi,
“Còn không đi?”
Đoàn Dự chợt hoàn hồn, vội chạy đến, trong miệng nói thầm,
“Mới vừa rồi còn nói không cho ta đi, trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn”.
Mộ Dung Phục khẽ phe phẩy quạt, cười như gió xuân,
“Nói chọc ngươi, ngươi cũng tin sao?”.
Đoàn Dự nhất thời nghẹn họng. Người này quả nhiên vô sỉ tới cực điểm!
Tức giận theo sát Mộ Dung Phục đến bờ hồ, Đoàn Dự cũng không chờ y, tự mình nhảy lên thuyền, tìm chỗ ngồi xuống.
Thấy bộ dáng như gặp cảnh khốn kia của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục buồn cười, đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn, còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy hắn nói,
“Uy! Kỳ thật ngươi hôm nay tới đây, chính là muốn đón ta đi Tham Hợp Trang, có phải hay không?”
“Làm sao ngươi biết?”. Mộ Dung Phục hỏi lại.
Đoàn Dự cho Mộ Dung Phục một ánh mắt ‘Ngươi thật là ngu ngốc’, nói,
“Lúc nãy ngươi đùa giỡn như vậy, cuối cùng vẫn để cho ta đi theo, việc ngươi trêu đùa ta, chẳng qua là do ngươi thấy thú vị mà thôi”.
Mộ Dung Phục vươn tay xoa loạn đầu tóc Đoàn Dự, nửa thưởng thức nửa mịt mờ,
“Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là một tên tiểu quỷ thông minh”. Y dừng một chút, đột nhiên lại nói,
“Không bằng về sau ngươi lưu lại bên cạnh ta, như thế nào?”.
Đoàn Dự tâm cả kinh, một hơi từ chối,
“Không bao giờ!”.
“Vì sao?”. Mộ Dung Phục cười hỏi, không có nửa điểm buồn bực vì bị cự tuyệt.
Vô nghĩa! Đoàn Dự thầm nghĩ, trong nguyên tác ngươi sau này sẽ rất thảm hại, bản thế tử sẽ không dốt nát mà chọn ngươi đâu. Vẫn là Kiều Phong, Hư Trúc đáng tin cậy hơn.
Đương nhiên, lời này chỉ ngẫm ở trong lòng thôi, thật muốn nói ra cái lý do nhưng Đoàn Dự vẫn là theo quy củ nói,
“Ta thân là Đại Lý Tiểu vương gia, từ trước đến nay chỉ có người khác theo ta, nào có đạo lý ta đi theo người khác”.
Mộ Dung Phục hạ cây quạt xuống một chút vỗ vỗ vào tay, như có điều suy nghĩ mà trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên phiến quạt đập mạnh xuống, nói,
“Hảo”.
Đoàn Dự bị tiếng quát thình lình của y dọa sợ, vội đứng dậy trừng mắt nhìn y,
“Cái gì vậy? Ngươi làm ta mất vía”.
Mộ Dung Phục phất quạt ra, nhẹ nhàng đáp,
“Tại hạ đáp ứng thế tử”.
Đoàn Dự hồ nghi xem xét, bối rối hỏi,
“Đáp ứng cái gì?”
Mộ Dung Phục đưa quạt qua lại, giãn môi cười, lắc đầu khẽ thở dài,
“Không thể tưởng được thế tử tuổi tác còn nhỏ mà lại ngốc như vậy. Mới vừa nói xong, sao có thể quên được?”
Đoàn Dự suy nghĩ một lát mới nhớ tới hình như mình có nói ‘Không đi theo người khác, chỉ có người khác đi theo mình’, đáy lòng lại vang lên, thầm nghĩ, thằng nhãi này sẽ không nói đến việc này chứ?
Thấy Đoàn Dự sắc mặt âm tình bất định, Mộ Dung Phục đoán hắn đã nhớ ra, liền vươn tay kéo hắn ngồi xuống, chậm rãi nói,
“Tuy rằng bản công tử không muốn nghe người ta sai phái, bất quá nếu là thế tử…”. Phiến quạt nâng cằm Đoàn Dự, cười nói như thật,
“Tại hạ ủy khuất một chút cũng được”.
Gió nhẹ thanh u thổi qua mặt hồ, lượn lờ làm rung động vài sợi tóc của Mộ Dung Phục. Ngày mùa hạ, con ngươi của y lóe lên thứ ánh sáng gì đó, so với ánh mặt trời càng chói mắt hơn.
Đoàn Dự một tay đẩy phiến quạt, xem xét khuôn mặt tươi cười của y, căm giận nói,
“Ai muốn ngươi đi theo, ngươi tưởng trên mặt mình dát vàng sao”.
“Ngươi có muốn không?”. Mộ Dung Phục từ từ mở miệng, cũng không quên nói thêm một câu,
“Nếu thế tử đổi ý không muốn thì thôi. Chẳng qua… “. Âm cuối chậm rãi kéo dài, khoảng chừng thấy được Đoàn Dự tâm tư bất ổn mới nói tiếp,
“Nghĩ đến Trấn Nam Vương nhất định là mới tới Thái Hồ, không bằng, để hắn chơi thuyền mười ngày, hảo hảo ngắm phong cảnh Thái Hồ… “. Đảo mắt nhìn về phía Đoàn Dự, Mộ Dung Phục ý cười ôn nhu,
“Ý Thế tử thế nào?”.
Thế nào cái đầu ngươi! Đoàn Dự nhịn không được ở trong lòng chửi ầm lên.
Đảo cặp mắt trắng dã, Đoàn Dự miệng cười rạng rỡ nhún vai nói,
“Tùy ngươi. Mười ngày không đủ, lại thêm mười ngày cũng được”.
Thằng nhãi ngươi, muốn lấy cha ra uy hiếp ta, ngươi cũng không suy nghĩ, khi đại gia ta thành công, ngươi đã hóa thành đất cát rồi.
Mộ Dung Phục ngẩn ra, không nghĩ tới Đoàn Dự lại không thèm để ý. Suy nghĩ một lát, khôi phục lại vẻ cười nói,
“Thế tử đối với Vương gia, thật đúng là trái tim băng giá. Một khi đã như vậy, mời thế tử ở lại Yến Tử Oa làm khách, có Vương gia làm bạn, thế tử cũng sẽ không buồn chán”.
Cũng không biết là thuyền lay động, hay là tâm Đoàn Dự co rúm, lời nói Mộ Dung Phục, thiếu chút nữa làm hắn cả kinh té xuống thuyền.
Không đợi Đoàn Dự mở miệng, Mộ Dung Phục lại nói,
“Thái Hồ phong cảnh mặc dù so ra kém Đại Lý, nhưng ngụ ở đây tám mười năm, vẫn là không thành vấn đề”. Cây quạt thản nhiên tùy ý lay động, Mộ Dung Phục vẻ mặt thoải mái tự tại,
“Yến Tử Oa tuy hơi nhỏ, nhưng nếu muốn giấu cái gì thì cũng khó có thể tìm được”.
Nghe xong câu nói của y, Đoàn Dự rốt cuộc nhịn không được, hướng mặt y lao thẳng tới.
Mộ Dung Phục vươn tay đỡ, chỉ nghe thấy tì nữ đang chèo thuyền kia kinh hô,
“Công tử chớ động!”. Vừa nói xong, chiếc thuyền lay động mãnh liệt, Đoàn Dự trừng lớn hai mắt, cơ thể mất thăng bằng mà ngã ra sau, ‘bùm’ một tiếng rơi xuống hồ.
Đoàn Dự trồi lên hớp vài hơi, tứ chi đá loạn trên mặt nước, vuốt mặt hô lên,
“Ta… Ta không biết… bơi…”
Mộ Dung Phục đứng lên nhìn, lắc đầu nói,
“Ngươi quả nhiên là bướng bỉnh, sao lại làm hắn rơi xuống hồ chứ?”. Tuy là câu hỏi chất vấn, nhưng ngữ khí mềm nhẹ không mang một tia trách cứ.
Tì nữ kia mũi chân nhất lên, thuyền nhỏ tức khắc vững vàng trầm tĩnh,
“Ai bảo hắn dám ra tay với công tử gia”. Tì nữ mỉm cười nói, “Làm cho hắn chịu chút đau khổ, hắn sẽ không dám bất kính với công tử gia nữa”.
“Tốt lắm”. Thấy người nọ động tác càng lúc càng chậm dần, thân mình nho nhỏ bắt đầu chìm xuống, Mộ Dung Phục cười nói,
“Còn không mau xuống cứu hắn lên”.
“Vâng”. Tì nữ cung kính gật đầu, nhảy xuống hồ.
Đoàn Dự sau khi chìm xuống, chỉ cảm thấy nước lạnh như băng từ bốn phương tám hướng xâm nhập, miệng mũi tai mắt bị nước xông vào, ***g ngực truyền đến một trận đau đớn vì thiếu dưỡng khí.
Hai mắt nhìn lên thân ảnh đang phe phẩy quạt đứng trên thuyền, Đoàn Dự ý thức mơ hồ, khí lực toàn thân tan rã, cơ thể từ từ chìm xuống…
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, người đã nằm trong thiên viện của Tham Hợp Trang.
Đứng dậy giãn gân cốt, Đoàn Dự xoa cái cổ trướng đau đi ra ngoài cửa. Sân không lớn, lại đơn giản sạch sẽ. Gió mát thoảng quá, tựa hồ còn có thể ngửi thấy lẫn trong gió một mùi hương thơm ngát.
Đi ra cửa viện, trước mắt rộng mở sáng lóa, chỉ thấy toàn bộ Tham Hợp Trang xoay quanh mặt hồ. Lầu các vây quanh, mái cong như lưỡi câu, xa xa có một cái cầu hình vòm bắt ngang qua hồ. Cảnh xuân ấm áp, nước biếc lững lờ, còn có thể thấy được liễu rủ đón gió đong đưa, lá sen xanh ngát bồng bềnh trên mặt nước, tựa như chiếc quạt tròn phập phồng, làm say đắm lòng người.
May là Đoàn Dự ở trong hoàng cung lâu nên cũng không sợ hãi lắm.
Trong nguyên tác không có mấy người đến Tham Hợp Trang, nhưng ở đây lại đẹp như Bồng Lai tiên cảnh. Tên tiểu tử Mộ Dung Phục này, ở một nơi tốt như vậy, cư nhiên còn không biết chừng mực, suốt ngày muốn chiếm lấy địa bàn của người khác, thực đúng là đáng đánh.
Nghĩ đến đây, mới cảm giác bên tai tựa hồ thanh tịnh dị thường. Đoàn Dự mới vừa một cước bước lên cầu, chỉ thấy hai tì nữ đối diện đi qua, vừa đi vừa châu đầu ghé tai nói,
“Công tử gia phân phó, mang thứ này đến hậu viện, còn phải nhớ rõ trông coi công tử của thiên viện cẩn thận, miễn cho hắn tỉnh lại rồi đi loạn xung quanh, quấy rầy đại sự của công tử gia”.
Hai tì nữ nói xong từ từ đi xa. Đoạn đối thoại đó đã bị Đoàn Dự nghe không sót một chữ, thầm nghĩ, không biết tên Mộ Dung Phục kia lại đang tính toán cái gì, nói không chừng có liên quan đến ta và cha. Không bằng đến nghe lén một chút, có gì hắn sẽ phòng bị trước.
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự vài bước đi qua chiếc cầu nhỏ, rồi dừng bước trước một căn phòng, đang suy nghĩ chỗ của Mộ Dung Phục, một tì nữ đứng cách đó không xa hướng hắn ngoắc tay,
“Ngươi, mau tới đây”.
Đoàn Dự quay đầu nhìn quanh bốn phía, xác định bên cạnh không có người khác, lúc này mới chỉ vào mũi mình hỏi,
“Gọi ta?”.
“Đúng là gọi ngươi”. Tì nữ kia chờ Đoàn Dự đến gần, liền đem cái khay đựng hai ấm chè xanh nhét vào tay hắn,
“Ngươi hẳn là mới tới? Mau đưa cái này đến chỗ công tử gia”.
Dứt lời, thấy Đoàn Dự vẫn chưa động đậy, tì nữ không khỏi nghi hoặc hỏi,
“Vì sao còn chưa đi?”.
Đoàn Dự cười hắc hắc, hỏi,
“Tỷ tỷ, ta mới tới, còn chưa quen thuộc đường đi nha!”.
“Vậy sao”. Tì nữ kéo hắn qua, chỉ tay về phía trước nói,
“Đi theo đường này, rẽ trái rồi sau đó rẽ phải, đó là chỗ của công tử gia. Mau đi đi!”.
“Ân”. Đoàn Dự gật đầu lia lịa, bưng khay trà phi như bay hướng phòng Mộ Dung Phục mà chạy tới.
Chờ Đoàn Dự rời khỏi, tì nữ mới cười một tiếng, một tay che miệng lắc đầu nói,
“Thật là một đứa nhỏ không hề có tâm kế, trách không được luôn bị công tử gia chúng ta trêu đùa”.