Vân Nha không rõ vì sao anh trai cô trông vui vẻ hơn bình thường khi dừng lại trước cửa nhà lớn Lý gia, trái với
thái độ khó chịu mỗi khi nhìn thấy ngôi nhà lọt thỏm giữa hàng rào xanh
mướt – mà theo như Hạo Đình có lần nói; giam cầm hy vọng và cướp đi
hạnh phúc từ tay mẹ ruột anh ấy.
- Anh không vào sao? Từ khi chuyển đi chưa về lần nào…
- Thôi cho anh xin. Có thằng điên nào tốn chục năm ròng để thoát khỏi nơi đó… _ Hắn ngồi trong xe hất cằm về phía ngôi nhà. _ … lại chui trở lại
chứ?
- Có cần em chuyển lời cho ba mẹ không?
- Không! Mà tốt nhất em đừng bảo đã gặp anh hôm nay. Anh sợ ông già lại lải nhải chuyện tương lai lắm rồi.
- Biết sợ là tốt!
- Con bé này… _ Lý Hạo Đình cốc nhẹ lên trán Vân Nha, vén mấy sợi tóc
mai. Tóc đứa em gái này của hắn thật kì lạ, dù cho có cố gắng túm gọn
lại thế nào đi chăng nữa, vẫn sẽ còn đâu đó vài cọng ngắn hơi xoăn, mỗi
lần cử động hay có gió lùa sẽ theo đó mà bay tán loạn rồi phủ xuống trên gương mặt.
- Tạm biệt anh trai! _ Vân Nha đặt lên má Hạo Đình một cái thơm thật kêu. _ Hẹn gặp anh ngày mai tại trường.
Lý Hạo Đình ngồi im nhìn theo bóng lưng Vân Nha. Rồi bất chợt khi cô sắp biến mất hẳn phía sau cánh cửa sắt. Hắn vội nói:
- Trưa mai chọn món trong căn tin cho anh nhé!
Ngày hôm sau và hôm sau nữa, cũng như rất nhiều ngày kế tiếp. Mọi người
thường xuyên thấy Lý Hạo Đình trên giảng đường, trong thư viện, dạo bước giữa sân ngập nắng, hoặc có khi lại tha thẩn đâu đó dọc hành lang, bóng lưng ăn chơi không còn mang vẻ cố chấp bất cần mà trở nên gần gũi, thậm chí hắn còn vui vẻ khoác vai đám sinh viên nam cùng lớp, rủ họ chơi
bóng trong giờ nghỉ hoặc cùng chia sẻ bài vở.
Giống như hai mặt của một quân bài, mặt trái và mặt phải, sấp hoặc ngửa. Đâu mới là con người thật của hắn?
Vào đầu tháng hai, khi những cô gái vốn nhốn nháo như ong vỡ tổ nay càng
trở nên hỗn loạn, không khó để nhận ra nội dung trong câu chuyện cả đám
đang bàn tán với những tiếng hú hét, suýt xoa… cùng gương mặt xinh xắn
hơi ửng hồng hay háo hức.
Thì ra sắp có một buổi hoạt
động lớn dành cho toàn thể các khoa, và cuối cùng sẽ được kết thúc bằng
một bữa tiệc lớn ngoài trời, địa điểm cụ thể chính là sân bóng và thảm
cỏ xanh mượt bao bọc xung quanh.
Thế nên, việc làm tóc trang điểm, ăn mặc như thế nào vào đêm đó… và hơn hết là nhảy
cùng ai chẳng mấy chốc đã bắt đầu lan rộng. Và khi ngày cuối tuần gần
kề, đám sinh viên thật sự không còn tâm trí đâu mà để ý đến bài vở, một
số đã bắt đầu chống cằm lơ mơ nhìn qua ô cửa kính ngắm mây trời, cây cối và chim chóc, thả hồn bay đi với muôn vàn mộng tưởng về buổi tiệc bất
chấp nỗ lực kéo cả bọn quay về với thực tại của giảng viên đứng lớp.
- Em không thể tưởng tượng được, có mỗi việc chọn váy thôi mà chúng nó
làm như sắp tận thế. Cái này kín quá! Cái này làm tớ béo quá! Ô, ngực tớ như quả cam vậy! Trông tớ như con sắp chết với màu này! _ Vân Nha ngậm
kẹo mút, chép miệng đảo mắt bắt chước lời mấy đứa bạn khi cả đám đi thuê váy tối hôm qua.
- Thế em thì sao?
Hà Thanh hỏi khi cả hai đang chọn bánh trong căn tin.
- Sao chả được, mà hôm đó anh nhảy bài đầu tiên với em nhé! _ Vân Nha nói.
- Em vốn không thích mấy nơi như thế cơ mà? _ Hà Thanh cầm lấy đồ gắp
thức ăn, chăm chú xem xét cái tủ chật kín bánh mới làm còn nóng hổi;
bánh ngọt, bánh mặn, bánh chay… thậm chí cả khu vực để bánh kem đủ mọi
hình dạng kích cỡ kích thích vị giác.
Vân Nha đứng bên cạnh kiễng chân nhìn qua vai Hà Thanh hỏi: _ Thế anh có đi không?
- Được rồi! Anh sẽ đi, mong muốn của em là mệnh lệnh với anh mà. _ Hà
Thanh trả lời, giọng có chút gì đó miễn cưỡng, chẳng qua trước giờ anh
vẫn hay chiều theo ý của Vân Nha mà thôi.
- Tốt quá! Thế là em thắng cược với Tiểu Tây rồi.
- Gì cơ?
- Anh hỏi làm gì? Lo mà tút tát sửa soạn đi! _ Vân Nha vỗ vai Hà Thanh,
nở nụ cười cực kì đê tiện rồi cầm lấy cái bánh cam anh mới để trên khay
chạy mất.
Hà Thanh lắc đầu rồi quay sang nhìn
tủ bánh, suy nghĩ gì đó rồi gắp thêm một cái bánh tròn nhỏ, bên trên rắc kín hạnh nhân bào mỏng.
Sân bóng không người đi lại, nền trời xanh thẳm không gợn chút mây hoàn
toàn trái ngược với hàng cỏ lấm tấm đủ sắc xanh đến vàng, Hà Thanh nhìn
thấy hàng ghế gỗ dưới cây có ai đó đang ngồi, mái tóc đen hơi ánh lên
màu nâu cháy, thân hình giữa khung cảnh rộng lớn trở nên có chút gì đó
nhỏ bé.
- Sao ngồi thơ thẩn ở đây thế?_ Anh hỏi.
Phương Vũ Hiên thấy người vừa đến bèn di chuyển sang một góc để nhường chỗ,
sau đó vừa nói vừa đưa tay vén phần tóc mai lòa xòa do gió làm rối trước mặt.
- Tự nhiên muốn yên tĩnh nên ra đây thôi.
- Thế tôi ngồi đây có làm phiền cậu không?
Vũ Hiên lắc đầu cười rồi lại mơ màng nhìn về phía sân bóng to rộng. Ở mép
đối diện chỗ hai người đang ngồi, cách đó khoảng hơn trăm mét có thể
nhìn thấy được nền sân khấu cùng hệ thống dàn đèn đã được dựng xong phân nửa, xung quanh ngổn ngang đồ đạc.
- Nghe bảo sắp có lễ hội. _ Vũ Hiên đột nhiên lên tiếng.
- Ừ, truyền thống của trường đó. Mấy đàn anh nói gì nhỉ? À, để cho đám ma mới làm quen với mọi người. _ Hà Thanh trả lời rồi rút ra một bọc giấy
nhỏ. _ Này! Cậu bảo thích hạnh nhân, vừa hay ở căn tin có món bánh này,
tôi nghĩ chắc cậu sẽ muốn ăn thử…”
- Cám ơn…
Hà Thanh nhìn Phương Vũ Hiên chậm rãi bóc lớp giấy, nhẹ nhàng cắn một
miếng nhỏ mà không khỏi thấy kì lạ. Anh gặp cậu ta vào một buổi trưa thứ sáu, trong phòng mô hình của trường đại học. Lúc ấy, ấn tượng đầu tiên
mà Vũ Hiên mang lại đã khiến Hà Thanh nhầm tưởng cậu thành một bạn gái
nào đó. Khỏi phải nói, cho đến tận bây giờ, khi đã biết phần nào về cậu
bạn, Hà Thanh vẫn chưa hoàn toàn có thể quen được.
Phương Vũ Hiên mới chuyển đến đại học Ellis Jr. Heinz được hai tuần vốn mồ côi cha mẹ, được một gia đình tốt bụng nhận nuôi từ lúc còn bé xíu. Thời
gian đầu mọi chuyện trôi qua vô cùng bình thường, cho đến khi vào năm
sinh nhật tám tuổi, đứa con gái duy nhất của cặp vợ chồng đó không may
bị một tên du côn chạy xe va phải trong lúc chạy trốn cảnh sát và qua
đời. Người mẹ không chịu nổi cú sốc mất con dần trở nên điên loạn, gia
đình nhỏ cũng từ đó không còn tiếng cười mà chỉ còn lại sự sợ hãi cùng
những tiếng thét xé gan
xé họng giữa đêm khuya.
Nếu đã như thế, thì là trai hay gái nào có quan trọng? Chỉ còn một cách để
níu giữ lấy cái gia đình mà Phương Vũ Hiên khó khăn lắm mới có được. Đứa con đã mất của mẹ - cậu sẽ thay, cô bé với mái tóc dài - cậu sẽ cố,
những gì con gái của mẹ làm - cậu sẽ thử. Từ giờ trở đi, cậu sẽ làm tất
cả để hàn gắn lại nỗi đau ở lại, cho dù việc đó buộc phải đi ngược lại
bản chất của chính mình đi chăng nữa.
- Mình đang nghĩ, sẽ hỏi bạn gái nào đó trong lớp…_ Vũ Hiên vừa ăn bánh vừa nói.
- Để làm gì?
- Tất nhiên là đến lễ hội rồi, mình cũng phải sống cho bản thân chứ? Đâu ai muốn làm trò cười suốt đời đúng không?
Hà Thanh không trả lời, Phương Vũ Hiên cũng không nói gì thêm nữa, không
gian rộng lớn chỉ còn lại một màu im ắng. Xa xa phía trên, giữa những
tán lá lấm tấm hoa vàng cùng quả xanh non mới nhú, hình như có tiếng họa mi thủ thỉ tâm tình.
Gặp nhau - liệu có phải là điều sai lầm nhất trong cuộc đời họ không?
--------------------------------
Tác giả: Mình đã viết cái của quỷ gì thế này? =___=