Từ hôm từ giã Tô Tiểu Bình, Đông Bích cứ mải miết trên bước giang hồ. Những nỗi vui buồn xen lẫn với nhau làm cho chàng cảm thấy bàng hoàng, xao xuyến.
Đông Bích thầm hỏi :
- Sau bao ngày quen biết, Tô muội đã quyến luyến ta vô cùng. Nhưng ta, ta có quyền để tình cảm, con tim rung động không?
Những câu hỏi cứ lởn vởn ám ảnh chàng mải miết để rồi chàng cương quyết :
- Đông Bích ơi! Thân thế mày mà mày chư biết gốc nguồn, cha mẹ mày, mày cũng không biết là ai, bây giờ sống thác nơi nào, thì làm sao nghĩ đến xây mộng yêu đương. Nhiệm vụ hai vai còn nặng, hãy vùng vẫy giang hồ để tranh đấu khi còn hăng say, rồi sau đó mới về nơi mái nhà mộng, với người yêu.
Cũng vì nghĩ thế, nên Đông Bích đã giã từ Tô Tiểu Bình, sau nhiều ngày lưu luyến.
Chàng không quên được buổi chia tay...
Tô Tiểu Bình nghẹn ngào :
- Đông ca, giữ Đông ca trong thời gian này thì không phải mà để Đông ca đi thì tiểu muội cảm thấy thế nào ấy. Nhưng hôm nay Đông ca phải lên đường, tiểu muội xin Đông ca giữ miếng bích ngọc hình bát giác này để xem như lúc nào cũng có tiểu muội bên Đông ca.
Đông Bích ngày trước cũng có mỗi miếng ngọc bích hình bát giác như thế này và sau đó Vương bất lão cũng tìm được một miếng ngọc hình bát giác nữa. Những miếng này đều giống nhau như tạc.
Đông Bích từ đêm thấy Truy Phong Bộ Mã Tắc cướp miếng ngọc của Tô Tiểu Bình đã ngạc nhiên rồi, song chàng không muốn tiếc lộ điều này với Tô Tiểu Bình mà gây hoang mang cho nàng.
Với tấm tình chân thật của nàng, Đông Bích không nỡ từ chối. Hơn nữa, chàng linh cảm rằng trong những miếng ngọc bích hình bát giác này chắc có điều chi bí ẩn đây, nên cũng muốn nhận để tìm hiểu, rồi sẽ cho Tô Tiểu Bình biết khi đã tìm ra điều nghi ngờ.
Đông Bích đang mơ nghĩ thì Tô Tiểu Bình giọng sụt sùi :
- Đông ca, Đông ca không nhận vật này của tiểu muội sao? Miếng ngọc này, nó có nơi em từ lúc còn tấm bé.
Đông Bích gượng cười an ủi chận lời nàng :
- Không đâu, tiểu ca sẽ nhận giữ vật của em mãi mãi...
Thế rồi chàng ra đi, bên tai vẫn còn nghe tiếng nàng nghẹn ngào trìu mến :
- Đông ca đi bình yên, tiểu muội mãi mãi chờ Đông ca...
Chàng mang theo sự thương cảm của trái tim lần đầu biết rung cảm yêu đương.
Bước chân miệt mài...
Thời gian cứ đều đặn qua đưa, mặc cho kiếp sống con người đầy phức tạp...
Rồi một buổi hoàng hôn nơi rừng cao núi thẳm. Những tia nắng chết dần theo tiếng chim về tổ thoảng kêu lên.
Đông Bích nhìn cảnh vật đìu hiu mà lòng nhung nhớ.
Chàng lại tìm lối bước đi...
Nhưng chỉ một đoạn đường bỗng nghe một tiếng đàn tỳ bà, âm vang như không ngớt trong không gian. Chàng ngạc nhiên vì cũng đã hiểu biết về âm luật nên khi thoáng nghe phải giựt mình.
Chàng gia tăng tốc độ trong thuật phi hành tiến về hướng có tiếng đàn lạ lùng đó.
Vừa lao mình đi chàng vừa nghĩ :
- Sắp có cuộc chiến rồi, tiếng đàn này thật kinh khiếp.
Cũng vừa lúc đó thì tiếng đàn lại trổi lên êm ái lạ lùng.
Đông Bích vừa băng qua ngọn đồi là nhìn thấy một vùng đồi nhỏ nằm giữa rừng, cây cối xanh cao nhưng có nhiều tảng đá phẳng lỳ xếp đặt ngổn ngang.
Đông Bích vừa đến được bìa rừng thì tiếng đàn đã vào mê cung, âm giai mê hoặc, du mộng, đang áp đảo đối phương.
Đông Bích liền lấy cây sáo ngọc ra thổi khúc Tương Âm Diệt Ma mà chống chọi với tiếng tỳ bà.
Tiếng sáo của chàng vút lên trên cao là tiếng tỳ bà cũng réo rắt bắt theo.
Một sáo, một tỳ bà đang quyện vờn như xô xát như sát phạt, rồi qua thoáng chốc, tiếng tỳ bà dịu đi, rồi như đứt khoảng.
Đông Bích cũng ngừng thổi, dắt sáo vào người lao vút vào đấu trường.
Một cảnh tượng chết chóc với thây người ngổn ngang.
Trên một tảng đá, một người đàn bà đang ôm cây đờn tỳ bà, tóc tai tung xõa. Miệng rỉ máu tươi, quắc mắt căm hờn nhìn Đông Bích đang sừng sững đứng giữa cõi chết nơi núi rừng.
Bà ta nói giọng the thé đinh tai :
- Tiểu tử, có phải ngươi là Bạch y thư sinh mà gần đây đã làm rung động giang hồ không?
Đông Bích nhìn bà ta rồi nhìn những người chết, phần nhiều là những người hành khất trong Cái bang nên đáp gọn :
- Đúng vậy, mà tại sao bà lại giết hại những người này?
- Không có liên quan đến ngươi, đây là chuyện riêng giữa ta và hai lão quỷ kia.
Đông Bích nhìn theo hướng chỉ thì thấy hai lão già như vừa qua trận ác chiến khốc liệt còn ghi hiện trên nét mặt mệt nhọc.
Thoáng nét ngạc nhiên, Đông Bích nhìn kỹ lại hai lão già, mừng rỡ thầm trong bụng, nên chàng định chạy đến, nhưng vừa lúc đó có tiếng quát từ mé rừng sang sảng :
- Khá khen cho Bạch y thư sinh, ngươi lại dám coi thường U Hồn ảo diện mà xen vào việc người khác.
Câu nói vừa dứt là một người mặc áo tía, da mặt cũng màu tía, râu đen tua tủa, mắt tỏa sáng ngời như hai ngọn đèn pha, đã đáp xuống đấu trường.
Bà lão cầm đờn tỳ bà vội cúi người xuống đất cất tiếng chào :
- Kính chào Phó điện chủ.
- Thiết tỳ bà của ngươi mà không làm gì được tên thư sinh này sao?
- Mê Âm Tẩu này xin chịu tội.
- Hừ, cả tám tên nữ nội điện đều chết rồi à?
- Đổi lại gần hai mươi tên Cái bang phơi xác.
Người vừa mới đến là Phó điện chủ U Hồn ảo điện, bước lên hai bước nhìn chằm chặp vào Đông Bích :
- Ta nghe đồn về chiếc quạt kỳ diệu của ngươi, vậy hôm nay ta muốn xem thử lời đồn ấy có thực hay không?
- Ta không hẹp lượng, nhưng hậu quả ngươi đừng trách ta.
Phó điện chủ U Hồn ảo điện cất tiếng cười ngạo mạn :
- Phách lối, phách lối, ngươi dám buông lời đó trước mặt Liệt Hỏa Diêm Khê Tòng à?
Vừa nói xong là lão ta tung quyền tấn công vào mặt Đông Bích nhắm vào Lương huyệt với sức mạnh vũ bảo.
Đông Bích liền cúi người nghiêng đầu sang bên trái, tay phải đánh bật ra theo thế Phê thủ của Đường Lang quyền, tay trái đánh vào Huyết Môn huyệt, đẩy Diêm Khê Tòng chệch sang ngang.
Lão ta vừa lỡ bộ, liền nhún người bật ngược ra sau đứng lại trước mặt Đông Bích.
Lão hết lên :
- Hãy đỡ chưởng...
Tiếng hét vừa dứt là hai bàn tay lão đỏ rực lên và lão hạ tấn, hai tay một trước một sau đẩy chưởng ào ạt tuôn về phía Đông Bích.
Nhưng chàng vừa định đối chưởng thì một trong hai lão già vừa tỉnh thương hét lên :
- Coi chừng Liệt Hỏa cương chưởng...
Chàng nghe tiếng la hoảng hốt nên ước chừng chưởng lực của tên này ắt hẳn hiểm nguy nên thay vì đối chưởng chàng lại tức khắc dùng “Thần Ảnh Phi Thiên” vút người lên cao rồi theo thế Yến Chuyển Thùy Kê bước ra ngoài phạm vi của chưởng công.
Một lão già bị thương bởi tiếng tỳ bà reo lên :
- A... “Thần Ảnh Phi Thiên” của ta sao tên thư sinh này sử dụng quá tuyệt như vậy.
Trong lúc đó Liệt Hỏa Diêm Khê Tòng tức giận hét :
- Thì ra thiên hạ đồn nhầm, ngươi không dám đối chưởng nhưng ta phải cho ngươi thấy sự lợi hại của Liệt Hỏa cương chưởng của ta.
Lão vừa nói vừa tiến lên trước mắt Đông Bích, hai bàn tay lão đỏ rực và lão lại tung chưởng.
Đông Bích đã biết qua chưởng lực ghê hồn của lão, nhưng không lẽ tránh mãi nên chàng liền vận mười thành công lực đẩy ra.
Ầm, ầm, ầm...
Chưởng phong đôi bê chạm nhau, tiếng nổ rền vang kéo dài. Trong khi đó Đông Bích thối lui năm bước phun ra một búng máu, người loạng choạng một chặp mới đứng vững, quần áo có chỗ bị cháy xém.
Còn Liệt Hỏa Diêm Khê Tòng loạng choạng lui lại ba bước miệng rỉ máu.
Lão ta liền bước lên hét :
- Hãy đỡ chưởng đây.
Thế là một sức nóng thành gió cuốn tới như trùm Đông Bích. Chàng thật ra chưa có học qua bộ chưởng pháp nào cả, song chỉ tập luyện chắp nối bởi những lần nghe luận bàn võ học ở nơi cung điện trong lòng đất, mà bắt chước thôi chứ không có phương pháp chính tông. Chàng nhờ công lực hùng mạnh bởi kỳ duyên ăn được hoa cây Lục thiên thảo ty. Bởi thế khi đối chưởng, chàng chưa am tường sự biến hóa của nó nên lần này thấy chưởng lực Liệt Hỏa Diêm Khê Tòng thật mãnh liệt song chàng không nao núng, đợi khi chưởng phong lao vút vào người chàng lại dùng tuyệt kỹ “Thần Ảnh Phi Thiên” vút lên thẳng đứng và như vậy chưởng phong quét vào chỗ không mà không gặp cản trở nên đi nhanh đốt cháy cây cỏ một vùng thì cũng trong lúc đó, trong lúc mà Liệt Hỏa tung hết công lực đánh ra lúc gần sát vào Đông Bích thì chàng lại vút lên không và lúc ở trong vòng hai bước quanh Liệt Hỏa tất nhiên là phải trống thì Đông Bích như ánh chớp dùng “Cửu thức bộ hình” nhập sát người Liệt Hỏa Diêm Tòng Khê và chiếc quạt nơi tay liền sè ra và thân hình của Liệt Hỏa bắn vụt ra một trượng và máu nơi ngực cùng một ngón tay út của lão bị đứt tiện.
Mặc lão vừa tức giận vừa kinh khiếp cho chiêu thế kỳ ảo đã làm cho lão suýt mất mạng.
Lão ôm vết thương nơi ngực và nhìn ngón tay út căm hờn :
- Sẽ có ngày ta phanh ngực, chặt tay ngươi để trả thù hận này.
Vừa nói dứt câu, bóng lão biến vào rừng và bà lão cầm đờn tỳ bà cũng lướt theo.
Đông Bích tuy đánh bại được Liệt Hỏa Diêm Khê Tòng, song đó chỏ nhờ vào lãnh hội những nhược điểm mà Bá Nhược Du Kiến Anh sưu lục để lại.
Chàng nhìn quần áo bị cháy xém và máu huyết như đang chảy loạn mà thầm khiếp cho Liệt Hỏa cương chưởng.
Đông Bích bây giờ mới thấy đảo lộn, chàng loạng choạng rồi phải đành ngồi xuống vận công, khi đó bên cạnh có lão già chạy tới hỏi han :
- Có bị thương tích gì chăng?
Đông Bích lắc đầu mỉm cười...
Lão già cầm bầu rượu nốc một hơi nói :
- Vương bất lão ơi! Hôm nay ta mới thấy danh bất hư truyền của thiên hạ chẳng sai.
Lão kia cười ha hả đáp :
- Tú, từ ngày ra giang hồ đánh đấm nhau có cả trăm trận mà đệ chưa từng gặp phải tiếng đàn làm tan nát công lực, một tí nữa là chúng mình toi mạng rồi, nếu không nhờ tiếng sáo của chàng thư sinh này, thật là võ học thượng thừa, chưa từng thấy.
Lão đang thao thao thì Đông Bích đã dưới lên chào :
- Xin kính mừng Giang tiền bối!
Rồi chàng quay sang Vương bất lão :
- Vương đại ca còn nhớ đến tiểu đệ không?
Cả hai lão đều ngớ ngẩn, nhìn nhau như thầm hỏi.
Đông Bích thấy vậy, liền dùng “Thần Ảnh Phi Thiên” nhảy vút lên rồi sà người hướng về phía ngọn đồi bên kia thung lũng và dùng thần ảnh “Cửu thức bộ hình” vun vút lướt lên ngọn đồi.
Túy Hồ lão tử cũng lướt người theo cùng với Vương bất lão.
Chỉ trong chốc lát, cả ba đã đến giữa ngọn đồi vắng vẻ.
Đông Bích vừa ngừng lại thì hai người cũng đã tới.
Chàng quay lại hỏi :
- Đại ca chắc còn giữ hai miếng ngọc bích hình bát giác phải không?
Vương bất lão ngớ ngẩn :
- Ủa... chẳng lẽ... chính là tiểu đệ...
- Tiểu đệ là Đông Bích đây.
- Vậy năm năm trước...
- Tiểu đệ bị bọn Thập Tam sứ giả hợp công phải rơi xuống địa huyệt nhưng may mắn không chết. Và đại ca hôm đó đã lấy lại được hai miếng ngọc bích rồi phải không?
- Đúng vậy...
Rồi lão chồm tới, ôm lấy Đông Bích :
- A... tiểu đệ của ta... Trời! Năm năm xa cách làm đại ca thương nhớ vô cùng.
Lão đẩy Đông Bích ra, ngắm nhìn rồi ôm Đông Bích quay cuồng, tiếng nói xen với tiếng cười :
- Chính tiểu đệ của ta rồi. Trời ơi! Sao mau lớn quá! Tiểu đệ hãy nói đi, hãy kể đi, kể cho đại ca nghe những gì đến với tiểu đệ trong năm năm qua.
Thấy Vương bất lão quấn quít ôm chầm lấy Đông Bích, Túy Hồ lão tử cũng xen vào :
- Vương huynh, Vương huynh ơi! Cái gì mà huynh cứ ôm chặt lấy cháu của ta thế, mà lại dành nói một mình thì làm sao nó trả lời được nữa chứ?
Vương bất lão nghe nói buông Đông Bích ra, quay sang Túy Hồ lão tử cự nự :
- À! Tiểu đệ của ta đâu phải là cháu của Giang huynh. Hay là Giang huynh muốn ta cũng là cháu Giang huynh. Được, được lắm, ta không chấp nhứt đâu, ta gọi liền...
Túy Hồ lão tử chận ngang :
- Ấy, ấy, đừng có nói bậy, vì ta và Ngự Thanh Y Lang là chỗ thân tình, nó là cháu ngoại của La huynh nhưng giờ đây La huynh không còn nên ta xem nó như cháu ta vậy mà.
Vương bất lão sụt sùi :
- Ừ! Vậy mà đã hơn năm năm qua.
Rồi lão lấy hai miếng ngọc bích hình bát giác ra dưa cho Đông Bích nói :
- Nè! Đại ca luôn luôn giữ kỹ hai miếng ngọc này cho tiểu đệ.
Nhìn thấy hai miếng ngọc, Đông Bích cũng lấy miếng ngọc nữa giống hệt như hai miếng đó vậy.
Cả ba liền chụm đầu lại để quan sát ba miếng ngọc bích thật lâu nhưng không tìm ra sự khác biệt của chúng.
Túy Hồ lão tử lắc đầu :
- Không thể tìm ra sự khác biệt của nó, như vậy những miếng ngọc này ắt hẳn phải có điều gì bí ẩn mà một sớm một chiều khó mà tìm ra manh mối.
Vương bất lão thêm vào :
- Vậy tiểu đệ từ nay hãy giữ kỹ lấy, may ra sau này sẽ giúp ích cho tiểu đệ.
Nhưng lúc đó Đông Bích vụt quắc mắt về phía nơi bờ rừng hét :
- Ai đó! Kẻ nào rình mò có gan cứ lộ diện đi.
Chàng dợm người định đuổi theo nhưng Vương bất lão níu chàng lại nói :
- Quả thật có người rình mò sao?
- Vâng, tiểu đệ vừa nghe rõ mà.
- Có chắc không? Chứ đại ca không nghe gì cả.
Rồi quay sang Túy Hồ lão tử, Vương bất lão hỏi :
- Huynh có gì không?
Túy Hồ lão tử lắc đầu :
- Cũng như huynh, không nghe gì cả.
Đông Bích phải giải thích với Vương bất lão :
- Vì gặp kỳ duyên nên thính giác của tiểu đệ nhạy bén lắm, tiểu đệ nghe không lầm đâu?
Vương bất lão gục gặc đầu :
- Có lý, có lý lắm, vì lúc nãy thấy công lực của tiểu đệ ghê gớm thật, qua ba chưởng đã gây thương tích cho Liệt Hỏa Diêm Khê Tòng và lại biết sử dụng cả tiếng sáo đánh dẹp được tiếng tỳ bà yêu quái của Mê Âm Tẩu Nhụy Nương.
- Đại ca, những chuyện ấy tiểu đệ sẽ kể lại cho đại ca nghe sau, bây giờ tiểu đệ xin hỏi tại sao đại ca và Giang lão tiền bối đây phải đấu nhau với những người đó?
Túy Hồ lão tử tiếp lời :
- Cháu chưa hiểu tình hình giang hồ lúc này, chứ hiện nay đã có rất nhiều phe phái của tà giáo công khai hoạt động, mà chuyện đụng độ hôm nay là do người của U Hồn ảo điện muốn cướp mấy miếng ngọc bích của Vương huynh đây nên gây ra sự việc đã rồi, nhưng thật không ngờ ta và Vương huynh phải điên đảo bởi tiếng đàn thiết tỳ bà. May mắn có cháu cứu trợ đúng lúc, nếu không...
Đông Bích liền chận lời :
- Lão tiền bối đừng nhắc chuyện ấy, mà xin lão tiền bối cho biết tại sao có cả người Cái bang cũng thiệt mạng.
- Đó chẳng qua những người bạn của ta trợ giúp nhưng chẳng may họ bị bộ hạ của mụ già Nhụy Nương hạ sát.
Vừa lúc này bỗng có tiếng cười từ nơi thật xa đưa đến :
- Ha... ha... ha...
Tiếng cười vang lên làm ba người vừa hoang mang thì cũng liền im bặt.
Đông Bích chau mày nói :
- Người này công lực thật thâm hậu, lại biết sử dụng phương pháp Tứ Hướng Lộng Âm thì chúng ta phải chú ý mới được.
Vương bất lão đề nghị :
- Trời sắp tối rồi, nếu đi theo con đường thẳng, thì chừng hết canh một chúng ta sẽ đến được thị trấn nếu dùng thuật phi hành. Vậy hãy đến đó nghỉ đêm đi.
Túy Hồ lão tử lắc lắc bầu rượu :
- Phải đấy, vì bầu rượu của ta đã cạn rồi.
Nhìn hai lão, Đông Bích cười tán đồng.
Thế là cả ba vun vút băng người như những chiếc bóng lướt trên cây cỏ, hướng về thị trấn.
Chạy được một đoạn thì gặp con lộ chính, cả ba người càng ngạc nhiên vì có mấy đệ tử Cái bang đang ngồi dựa vào gốc cây im lặng.
Cả ba dừng chân lại quan sát thì Vương bất lão cất tiếng trước :
- Úy, mấy tên này đều chết cả rồi.
Túy Hồ lão tử xem xét vết thương nhưng cũng không thấy dấu vết gì cả, nên lão lắc đầu :
- Không thấy gì hết tại sao lại chết?
Đông Bích nãy giờ đứng nhìn suy nghĩ về cái chết của những người này. Chàng suy nghĩ về mọi môn phái mà chàng đã hiểu biết.
Đông Bích nhủ thầm :
- Về võ học, ta vẫn tịt mù về chưởng pháp của các môn phái.
Rồi chàng nói thành tiếng :
- Hay là...
Túy Hồ lão tử tiếp lời :
- Cháu tìm ra manh mối rồi hả?
Đông Bích lắc đầu :
- Không, nhưng để cháu xem kinh mạch của nạn nhân xem sao?
Chàng cầm lấy tay những xác chết rồi cũng lắc đầu :
- Những người này chết đã lâu nên không tìm ra kinh mạch được.
Ba người đành bất lực, thì bỗng Đông Bích chỉ về phía trước :
- Có người, chúng ta đuổi theo.
Thế là ba người như ba cái bóng lao vút, giở hết khinh công đuổi gấp.
Vừa lao đi một đoạn, Đông Bích vừa nói :
- Đâu mất rồi, người này có khinh công thật tuyệt diệu.
Vương bất lão lắc đầu :
- Thật là bí mật, chắc chắn kẻ nào đó là thủ phạm chứ không sai.
Họ vừa nói vừa lao người vun vút theo con lộ nhỏ rồi cũng như lần trước, họ lại gặp năm người của Cái bang đang nằm dài bên mé đường. Tất cả dừng lại quan sát.
Trong khi Túy Hồ lão tử và Vương bất lão cố gắng tìm các vết thương nhưng cũng đành lắc đầu, thì Đông Bích vẫn dõi mắt quan sát chung quanh. Chàng nhìn về phía xa xa, thoáng có bóng người nên quát lớn :
- Đuổi theo...
vừa nói, chàng vừa giở hết tuyệt kỹ khinh công đuổi gấp, mặc cho hai lão già chạy theo sau.
Đôi mắt chăm chú vào bóng người phía trước, chàng đã giở hết tốc lực mà vẫn giữ đều khoảng cách từ lúc đầu, đối với bóng người phía trước.
Bỗng nghe tiếng của Vương bất lão :
- Tiểu đệ, tiểu đệ...
Đông Bích vội dừng lại thì Vương bất lão và Túy Hồ lão tử cũng đã đến. Vương bất lão nói với Đông Bích :
- Đuổi mãi cũng chẳng bắt được ai, chi bằng cứ từ từ mà đi rồi ai có muốn chọc ghẹo mình thì họ sẽ đến ngay mà.
- Đại ca vẫn vậy, phá người khác thì được, mà đuổi theo có tí xíu đã bỏ cuộc rồi.
Lão cười khì tiếp :
- Bụng thì đói, miệng thì khát rượu, hơi sức đâu đi rượt bắt mấy bóng ma.
Vừa nói vừa đi được một đoạn nữa thì Vương bất lão la hoảng :
- Đúng là ma rồi đó, ai lại nơi vắng vẻ này mà thắt cổ hai ba mạng một lúc.
Cả ba người quan sát rồi Túy Hồ lão tử tu một hơi rượu và nhoáng người phun ra từng tia rượu cắt đứt dây là ba xác người rơi tòm xuống đất.
Đông Bích nhún người vào phía trong bờ lộ vừa gọi :
- Tiền bối! Đại ca! Vào đây!
Thế là hai lão già bay người theo thì thấy Đông Bích đang thăm mạch cho một đệ tử Cái bang thuộc về hàng bảy túi.
Túy Hồ lão tử vừa trông thấy người này kêu lên :
- Trời ơi! Khúc Nhu Hạc, sao huynh thế này?
Vị Cái bang này chính là Khúc Nhu Hạc, Tổng hộ chủ của Cái bang. Người bạn của Túy Hồ lão tử nghe gọi, chợt tỉnh dậy thều thào nhưng không ra tiếng. Đông Bích vội đề tay vào hậu tâm, truyền thêm sinh lực độ một thoáng thì Khúc Nhu Hạc lại mở mắt ra và cố gắng nói được ba chữ :
- Cô gái... và...
Chỉ nói được bao nhiêu đó là Khúc Nhu Hạc ngoẹo đầu, trút hơi thở cuối cùng.
Túy Hồ lão tử ôm xác bạn gào lên :
- Khúc huynh, Khúc huynh! Ai đã giết bạn, ai đã giết bạn...
trong lúc đấy, Đông Bích dõi mắt nhìn xa xôi suy tư mà miệng lẩm bẩm :
- Cô gái! Cô gái! Hay là chính kẻ đó...
Vương bất lão chận hỏi :
- Kẻ đó là kẻ nào?
- Cũng chưa chắc kẻ nào, song nạn nhân bị đứt hết kinh mạch mà chết.
- Vậy thì chúng ta có manh mối tìm kẻ thủ phạm.
- Thật khó lắm, vì phải biết môn võ công nào mà không gây thương tích bên ngoài dẫu một chấm nhỏ, mà chỉ chấn đứt kinh mạch bên trong thôi. Tiểu đệ hiện giờ chưa nghĩ ra được môn võ công nào.
Ba người lại rơi vào tình trạng mịt mù, và cho đến canh hai ba người mới vào đến thị trấn.
Nơi này khách sạn không có nhiều, nên đã hết chỗ từ lúc chiều. Ba người phải đi đến cái cuối dãy phố thị trấn mới có chỗ.
Sau khi hỏi qua tên quản lý, cả ba phải lấy hai phòng cách nhau vì chỉ còn một phòng nhỏ và một phòng lớn.
Đông Bích đề nghị :
- Giang tiền bối và Vương đại ca tạm trú nơi phòng lớn, để phòng nhỏ cho cháu.
Hai lão tiền bối bàn cãi một chặp rồi đành thuận theo đề nghị của Đông Bích. Gian phòng lớn ở cuối dãy bên phải và gian phòng nhỏ lại ở dãy bên trái. Nên lúc lên trên lầu thì một tên tiểu nhị đưa Túy Hồ lão tử và Vương bất lão về cuối dãy và một tên tiểu nhị khác đưa Đông Bích trở ngược về dãy bên trái. Khi chàng vừa quay người đi về phòng mình theo tên tiểu nhị thì thoáng thấy một cô gái mặc bộ đồ trắng và choàng áo ngoài màu tím nhạt, vừa bước vào gian phòng nhỏ cùng dãy với phòng chàng.
Thoáng ý nghĩ nghi ngờ thì tên tiểu nhị từ phòng nàng đó đi ra, chàng chận lại hỏi :
- Người con gái ấy cũng vừa đến mướn phòng à?
- Dạ, tôi vừa đưa nàng lên phòng đó!
- Ừ, được rồi, ngươi đi đi.
Rồi chàng lại tiếp tục theo tên tiểu nhị về phòng trọ của mình, gian phòng này nhỏ thật, song cũng gọn gàng và cách xa phòng cô nàng vừa mới đến độ tám gian, nhưng cũng cùng ở một dãy với nhau.
Sau khi tên tiểu nhị đi rồi, chàng quan sát dãy phòng này đều có cửa sổ mặt sau cho mỗi phòng, chàng thầm nghĩ :
- Dáng dấp giống nàng này quá, nhưng không lý khinh công của nàng lại cao siêu đến thế? Và tại sao nàng lại ra tay sát thủ người của Cái bang thôi?
Những câu hỏi cứ lởn vỡn trong đầu óc khiến chàng không tài nào ngủ được. Chàng phải ngồi tọa công cho qua mệt nhọc sau một ngày lận đận. Chàng định nằm nghỉ nhưng nàng con gái ở cùng dãy này thật đáng nghi làm chàng thao thức mãi.
Bỗng chàng nghe một tiếng hự và như có tiếng thân người vừa rơi từ lầu trên xuống đất.
Chàng nhanh nhẹn búng người chạy ra nhìn qua cửa sổ thì lại thấy một bóng trắng của một nàng con gái lao vút từ trên mái nhà này sang mái nhà khác. Không thể chần chờ, chàng liền xuyên qua cửa sổ tung người đuổi theo. Bóng trắng phía trước lúc ẩn lúc hiện, chập chờn như bóng ma tiến về phía núi rừng hướng Tây.
Mặc dù Đông Bích cố gắng đuổi hết sức lực nhưng khoảng cách giữa chàng và bóng trắng vẫn không thâu ngắn lại.
Đuổi nhau hơn mấy dặm đường và khi vào sâu trong rừng cây thì bóng trắng lẫn lộn với rừng cây nên Đông Bích đành mất dấu, tuy thế chàng cứ hăm hở tìm kiếm khắp nơi.
Ánh sao sáng tỏ của muôn ngàn cái hợp lại, làm cho trần gian có ánh sáng dịu dàng khắp nơi.
Đông Bích lại nhảy lên đọt cây cao để quan sát khắp nơi một lần nữa thì đột nhiên chàng kêu lên :
- Kìa, có cái chùa hoang phía bên tả.
Thế là chàng nhắm hướng đó mà chạy tới.
Quanh co một chặp là chàng đã đứng trước cửa chùa.
Núi rừng giữa đêm khuya thật vắng vẻ ghê rợn.
Lá rừng xào xạc khi có vài con chồn, con sóc hoảng sợ phóng chạy. Cảnh chùa mập mờ ẩn hiện ba chữ Long Quang tự đã bị sức mẽ hoang phế.
Đông Bích rút cây quạt cầm tay, thận trọng bước tới trước cửa lớn. Bỗng cánh cửa ập mạnh, đánh rầm một tiếng, làm chàng phải nhún người nhảy qua một bên. Khi đó, cánh cửa từ từ mở ra với tiếng kêu kẻo kẹt thê lương.
Đông Bích hít một hơi dài rồi nhẹ bước tiến vào thềm cửa, chàng lấy chân đạp hơi mạnh cánh cửa bật ra nhưng cùng lúc đó, cánh cửa lại bị đẩy mạnh liền rời bản lề, ngã ầm xuống đất. Đông Bích không ngờ gỗ cửa đã mục như vậy và vì nó đột nhiên lại đổ xuống nên chàng phải thối lui ra ngoài ba bước.
Chàng thấy không có gì xảy ra nên bước vào thật thận trọng. Cảnh chùa lành lạnh của sự hoang phế như hòa hợp với mùi rêu mốc, như tăng thêm vẻ rùng rợn ghê tởm.
Đảo mắt quan sát mọi vật thì ra đây mới chỉ là tiền điện của ngôi chùa. Đông Bích tiến sâu vào hơn nữa thì chân chàng dẫm phải một chất nhờn nhợn, nhìn kỹ lại mới hay là máu người. Khi chàng vừa ngước đầu lên thì có hai cánh tay vắt vẻo, đầu đưa trên đầu chàng.
Đông Bích chợt lùi lại, nhìn thấy cánh tay còn đẫm máu chưa khô mà cũng phải rùng mình.
Chàng liền bước nhanh lên đẩy cánh cửa để vào chánh điện, khi cánh cửa vừa mở ra là hai bóng người lao ra.
Đông Bích nhanh như chớp vung cái quạt là hai thân người đổ xuống, chắn ngang lối cửa vào.
Nhờ đôi mắt nhìn trong bóng tối cũng được rõ ràng, nên chàng thấy hai người vừa rồi là đệ tử Cái bang bị phiến quạt chém đứt bụng và cụt mất một cánh tay.
Mặc dù vậy chàng cũng không thối lui. Chàng đột nhiên lao vút vào giữa điện bỗng kêu lên hốt hoảng :
- Trời ơi! Xác chết!
Chàng quan sát thấy gần ba mươi xác chết, toàn là người của Cái bang, chàng lại lật từng người, nhưng cũng như những người đã chết dọc đường, họ đều chết bình thản, chỉ nét mắt có vẻ đau đớn mà tuyệt nhiên không thấy vết thương nào cả.
Đông Bích thốt lên :
- Thật là tàn ác quá!
Bỗng chàng thấy một người Cái bang thuộc hạng chín túi đang bị treo trên sà ngang thật cao.
Chàng nhìn quanh chính điện, thật quá sức rộng của một ngôi chùa lớn với những cây cột chạm rồng thật công phu.
Chàng ngạc nhiên thấy có một ngọn đèn đang cháy thật nhỏ ở dưới góc xa của chính điện. Ánh đèn u ám như ánh mắt ma trơi, Đông Bích lại nhìn quanh e ngại. Bỗng thấy xác người treo hơi cử động, chàng nhủ thầm :
- Người này còn sống, may ra tìm được manh mối.
Nghĩ vậy nên chàng tung mình lên, đưa chiếc quạt cắt đứt dây treo và chàng định nhảy xuống đất để đỡ xác người nhưng đúng vào lúc đó, lúc mà xác người từ trên rơi xuống thì ngọn đèn ở góc điện vụt sáng lòa lên lao về phía Đông Bích như mũi tên xẹt.
Một tay chàng đỡ thân người vừa rơi, tay kia chàng giở tuyệt chiêu tung phiến quạt chém xả ngọn đèn thành nhiều mảnh, rơi lả tả như bông pháo, thì cùng lúc đó, một bóng trắng của người con gái vụt nhoáng lên rời khỏi chính điện vào rừng đêm, để lại âm vang của tiếng cười dòn dã.
Vì quá bất ngờ, Đông Bích đành nhìn theo bóng trắng rồi thốt lên :
- Lại chính là nàng rồi.
Và chàng đặt thân người xuống vội bắt mạch, thấy kinh mạch của nạn nhân đã đứt nát hết.
Chàng liền đặt tay, dồn sinh lực cho người này. Độ gần một khắc, người này mở mắt lờ đờ rồi cất giọng nói rời rạc :
- Cô... gái...
Chỉ được hai tiếng là người ấy thở phào im bặt.
Đông Bích hậm hực :
- Cũng là nàng...
Và chàng đặt người này nằm xuống thì lại vướng một sợi tơ.
Đông Bích kéo mãi sợi tơ này mới hay một đầu, cột vào người này, đầu kia cột vào tim đèn, nên khi người này rơi xuống, liền kéo thật nhanh tim đèn sáng lòa lên từ nơi góc điện bay vụt đến chàng.
Đông Bích gật gù :
- Mưu muội để thoát thân, nhưng nàng sẽ biết tay ta.
Nói rồi chàng cũng lao người khỏi chính điện, rời ngôi đại tự hoang phế mà trở về khách sạn.
Cả vùng khách sạn vào giờ này đều ngủ yên, cảnh vật im lìm. Dãy phố mệt mỏi ngủ say. Một vài con chó dành mồi cắn nhau gầm gừ...
Đông Bích cũng trở vào phòng bằng lối cửa sổ. Chàng đốt đèn lên thì chợt thấy trên bàn có một phong thư của ai để trên bàn mình, trên phong bì không ghi gì cả.
Cầm phong thư lên xem, thì phong thư không có dán nên Đông Bích liền mở ra xem, thấy lá thư có ghi :
“Huynh đài nhã giám.
Hành động vừa rồi của huynh đài e rằng sẽ không mang lại tốt đẹp cho huynh đài. Điều này huynh đài nghi ngờ chăng? Nếu vậy, thử hỏi huynh đài đã tìm biết được loại võ công nào trên những xác chết đó chưa. Nếu không biết thì ta có lời khuyên là huynh đài nên bỏ ý định tìm ra thủ phạm, nếu không, hậu quả khốc liệt sẽ đến với huynh đài.”
Cuối bức thư không có ghi danh tánh. Chỉ thấy nét chữ thật dịu dàng, song rất sắc sảo.
Đông Bích đọc lại lá thư lần nữa và nhìn chăm chú vào nét chữ như cố nhìn ra người viết, cuối cùng chàng hậm hực...
- Cũng là nàng, lại hăm dọa cả ta ư!
Chàng bỗng nhiên cất tiếng cười vang :
- Ha! Ha! Ha!...
Tiếng cười càng lúc càng lớn như xé nát không gian tịch mịch, như trút cả giận hờn, tức bực... rồi bỗng nhiên, chàng chụp lấy khay trà ném vào cánh cửa lớn, đánh rầm và tiếng bình, tách đổ bể kêu loảng xoảng làm vang động cả hai dãy phòng.
Cơn giận cũng giảm đi thì đột nhiên cánh cửa vụt mở ra.
Túy Hồ lão tử vào trước và Vương bất lão vào theo với tiếng hỏi liên miên :
- Cái gì thế? Cái gì thế hả? Tiểu đệ, tiểu đệ làm sao vậy?
Đông Bích thấy hai người vào, nên cảm thấy ngượng ngùng và ấp úng trả lời :
- Dạ... dạ đâu có gì.
Vương bất lão lại chất vấn :
- Đâu có gì sao được. Đây này, bình tách đổ bể lung tung, rồi nửa đêm lại cười lên làm ồn cả vậy.
Đông Bích cười, định đưa phong thư ra nhưng nghĩ sao chàng lại đáp :
- Tiểu đệ đang ngủ và nằm mơ thấy đang cùng với đại ca đuổi bắt một con thỏ lông trắng tinh và dài tuyệt đẹp trong vùng băng tuyết. Đại ca rượt theo vừa tầm tay liền chụp nó, nhưng con thỏ thoát thân lẹ làm đại ca chụp vào màng tuyết mỏng và rơi tòm trong vùng nước băng giá. Đại ca chới với la ơi ới làm cho tiểu đệ bật cười đó chứ. Và khi nghe một tiếng xoảng giật mình thức dậy, thì có một con mèo trắng chắc đang rình rập gì trong phòng, nghe tiếng cười của tiểu đệ mà hoảng hốt làm đổ khay trà vở tung và nó biến ra cửa sổ ngay.
- Hừ, làm gì ta không chộp được con thỏ mà tiểu đệ cười.
Túy Hồ lão tử chen lời :
- Ấy, ấy, Vương huynh trách gì kỳ cục vậy. Chẳng qua đó là một giấc mơ thôi mà. Có lẽ cháu Đông Bích nhiễm sương lạnh nên nằm mơ như vậy chứ gì?
Vương bất lão ấm ức định nói nữa nhưng Túy Hồ lão tử đi ra cửa vừa nói :
- Thôi hãy để cho nó ngủ và để cho khách họ yên giấc chứ.
Đông Bích đưa hai người ra hành lang thì chợt thấy cô gái áo trắng từ phía dưới lầu đi lên cùng với tên tiểu nhị đang bưng theo nàng một khay trà và dĩa bánh ngọt, khi nàng đi ngang qua phòng Đông Bích, nàng ngừng lại trước mặt chàng nhoẻn miệng cười thật xinh như hút hồn người.
Đông Bích bất chợt ngẩn ngơ, thì đôi mắt đẹp với vẻ hồn nhiên tinh nghịch của nàng chớp và cất tiếng hỏi :
- Có việc gì thế công tử?
Đông Bích nghe hỏi như mới tỉnh ngộ :
- Dạ... dạ không có gì ạ!
- Thế sao lúc nãy tôi nghe tiếng rầm rầm ở trong phòng làm tôi cũng phải thức giấc... và vì vậy mà phải xuống nhờ tên quản lý cho ít bánh ngọt ăn để chờ sáng đó.
- Ồ! Thế thì tại tôi mà cô nương phải mất giấc ngủ.
Cô gái lắc đầu mỉm cười :
- Không phải thế đâu, nhưng nhờ có công tử mà tôi được ăn bánh đấy.
Rồi nàng tiếp :
- Thôi, xin chào công tử.
- Xin chào tiểu thư.
Nàng liền quay lưng đi về phòng... để lại ngẩn ngơ cho Đông Bích, chàng đứng nhìn khi nàng khuất vào cửa phòng mới đóng cửa bước vào, thầm nghĩ :
- Con người dịu dàng, đẹp như tiên nga mà tâm độc đến thế kia à? Thật phức tạp cho lòng người.
Chàng liền tắt đèn, cố dỗ giấc ngủ với bao giấc mơ về nàng con gái áo trắng kỳ lạ.