Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 3: Nữ vương mỉm cười và hoàng tử bão tố



Trưa chủ nhật, Thái Tri Kiều rốt cục gặp được mẹ già đã lâu không thấy bên bàn ăn, hình như bà vừa thức dậy, tóc tai rối bời vừa đọc báo vừa uống cà phê.

“Tối qua mấy giờ mẹ về?” Tri Kiều hỏi.

“Sau 12 giờ thì phải.” Mẹ đeo cặp mắt kính viễn thị màu hồng nhạt, nhìn qua rất đáng yêu.

Trí Kiều nhíu đầu lông mày: “Gần đây mẹ bận như vậy sao?”

“Ừ, đột nhiên có nhiều khách hơn, bận đến sứt đầu mẻ trán.”

“Mẹ không đem việc giao cho cấp dưới làm sao?”

“Trong phòng có tổng cộng vài binh tôm tướng tép, chẳng lẽ con không biết sao?”

“…” Kéo qua kéo lại, lại nói tới chuyện cũ, Tri Kiều móc lỗ tai, quyết định làm bộ như chưa nghe thấy gì.

Cô theo bản năng bắt đầu hí hoáy với điều khiển từ xa TV trên tay, nhanh chóng chỉnh đến kênh tiết mục lữ hành, đang phát quảng cáo, trùng hợp là quảng cáo trước tiết mục họ quay ở Tứ Xuyên mấy tháng trước, trong núi sâu mây mù lượn lờ, Chu Diễn mặc trang phục vũ trang, lộ ra thói quen vốn có, nụ cười không mang theo cảm xúc gì.

“Anh chàng này mặt than sao?” Mẹ già không hề ngẩng đầu lên mà nói.

“…” Tri Kiều đảo mắt, “Mẹ không thể yêu cầu người khác chỉ có hai loại biểu cảm ‘khóc’ và ‘cười’.”

Nhưng mẹ không để ý đến cô, tiếp tục tự mình nói: “Cậu ta nhất định là loại người coi trọng ‘tự do’ hơn bất cứ điều gì.”

“Chẳng lẽ trên thế giới này còn có gì quan trọng hơn tự do sao?”

“Cậu ta nhìn qua có chút không tim không phổi.”

“Anh ấy chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi.”

“Cậu ta nhất định có rất nhiều bạn gái, mỗi một người đều yêu cậu ta đến chết đi sống lại, nhưng cậu ta không hề ghi nhớ các cô ấy trong lòng.”

Tri Kiều hé miệng muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy căn bản không lời nào để nói. Trên thực tế cô và Chu Diễn chưa từng nói chuyện với nhau xung quanh vấn đề này, anh cũng chưa từng nói với cô về cuộc sống tình cảm của mình, cô chỉ thỉnh thoảng nghe từ Cá Mập những cuộc gặp gỡ mơ hồ của anh, nhưng nhiều lúc cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp sáng lán xuất hiện bên cạnh anh, nhưng không phân biệt rõ ràng rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, anh cũng không giải thích gì cả.

Tri Kiều xoay người, cầm giẻ lau dùng sức chùi vết bẩn trên bàn bếp, giống như vết bẩn này chính là những người phụ nữ thần bí bên cạnh Chu Diễn.

“Ha,” mẹ bỗng dưng buông tờ báo, nhìn cô, “Con yêu cậu ta?”

“…Không có.” Cô trả lời rất nhanh, nhưng hơi chần chừ.

“Nói dối.”

“Con không có!” Ở chung với Chu Diễn trong thời gian dài, cô cũng sẽ như anh lặp lại lời nói của mình, như là làm thế này có thể thuyết phục người khác.

Mẹ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng tháo kính xuống, nói: “Con cũng sắp 30 tuổi rồi, mẹ tin con có khả năng phân biệt người nào nên yêu, người nào không nên.”

“…”

“Buổi trưa mẹ còn phải đến công ty, khỏi phải chờ mẹ ăn tối.” Mẹ đứng dậy đi về phía phòng mình.

“Mẹ,” ngón tay Tri Kiều bất giác vẫn lau vết bẩn màu nâu trên mặt bàn đá cẩm thạch màu trắng kia, “Vậy bố là người đáng để yêu sao?”

Trong không khí dường như có gì đó ngưng tụ, Tri Kiều không biết mình lấy dũng khí nào để hỏi như vậy, có lẽ chính là dựa vào xung động mà thôi. Mẹ rất kiên cường, luôn kiên quyết bảo vệ tất cả —— ngoại trừ đoạn hôn nhân thất bại kia.

“Vấn đề này, mẹ không muốn trả lời con,” mẹ lại rất bình tĩnh nói, “Bởi vì…bố con đã đi rồi.”

Nói xong, bà trở về phòng, đóng cửa lại.

Trong TV đang phát một quảng cáo chiêu mộ của tiết mục lữ hành thi đấu thể thao, trên màn hình hiện ra dãy số thật lớn, Tri Kiều không đếm được đó là bao nhiêu, hoặc là thực ra cô hoàn toàn không chứa nó trong đầu. Cô chỉ nhớ lại lời nói vừa rồi của mẹ hết lần này đến lần khác, bố đi rồi, sau đó thì sao? Ông mang đi cái gì?

Cô bắt đầu lưỡng lự giữa đủ loại ý tưởng, nhưng vẫn không đưa ra kết luận. Cái gì gọi là đáng giá, cái gì gọi là không đáng?

Có lẽ yêu bản thân mình chính là một chuyện tràn đầy mâu thuẫn và nghịch lý, nhưng mà chúng ta thường không thể khống chế chính mình. Yêu thương một người, sau đó, chỉ có thể cam tâm tình nguyện mà tiếp tục yêu.

Trưa nay, sau khi mẹ rời khỏi nhà, Tri Kiều bắt đầu lục lọi tìm quần áo. Cô mơ hồ còn nhớ năm ngoái vì một hội giao dịch tiết mục quan trọng nào đó, cô đặc biệt mua một chiếc váy rất trang trọng, không biết đặt ở đâu rồi. Tối qua Phùng Giai Thụy gọi điện cho cô, nói rằng nhiệm vụ sắp đặt bữa tối gặp mặt với nhà đầu tư đã xong, thời gian là tối nay, địa điểm ở một nhà hàng cao cấp. Cúp máy, cô vội vàng làm ra một phần giới thiệu tiết mục toàn diện suốt đêm, tìm ra sách tuyên truyền và đĩa CD được sản xuất trước đây, giống như chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Ba năm trước khi cô gia nhập “Đoàn lữ hành đầy nắng”, các nhà đầu tư và thương nhân tài trợ dường như đều rất rộng rãi, ba năm nay mặc dù tiết mục này không mang đến giá trị lớn, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ vì chuyện tiền bạc mà lo âu. Sau khi Phùng Giai Thụy nói với cô chuyện nhà đầu tư rút tiền, cô cảm thấy áp lực rất lớn, giống như bố đem một đứa trẻ rất có tiền đồ giao trên tay cô, ba năm qua đi, đứa trẻ này lại khiến người ta thất vọng… Đó đều là trách nhiệm của cô, là cô không làm tốt, là cô khiến người ta thất vọng.

Vì vậy cô sẽ tận lực đền bù, làm bất cứ chuyện gì cô có thể làm.

Tri Kiều rốt cục tìm được chiếc váy màu hồng nhạt trong hòm giữ đồ ở dưới giường (váy này là mẹ cùng cô đi mua, màu sắc đương nhiên cũng là hồng nhạt mà mẹ thích nhất…) Cô tìm bàn ủi hơi nước, cô ủi mặt váy bằng chất liệu tơ tằm rất thẳng thóm. Sau đó lại tìm ra giày cao gót màu đen đặc biệt phối hợp với chiếc váy này, và túi xách tay, cô đứng trước gương ăn mặc chỉnh tề, tiếp theo bắt đầu trang điểm. Khi tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, cô bỗng nhiên phát hiện túi xách nhỏ kia hoàn toàn không thể chứa hết tài liệu và đĩa CD của tiết mục mình để cô mang theo giới thiệu.

Tri Kiều chán nản ngã trên giường, ngay cả chiếc váy xinh đẹp này, giày cao gót và di động và chuỗi chìa khoá đặt trong túi xách tinh xảo căn bản không thích hợp với cô —— chúng nó hẳn là thuộc về Thang Dĩnh. Cô tưởng tượng nếu Thang Dĩnh mặc chúng nó đến giới thiệu tiết mục với nhà đầu tư này thì nhất định bất khả chiến bại.

Nhưng tưởng tượng cuối cùng chỉ là tưởng tượng… Hít sâu một hơi, Tri Kiều từ trên giường đứng lên, tìm chiếc túi bảo vệ môi trường màu trắng mà cô thường dùng, xếp tất cả những gì cô muốn mang theo vào trong túi rồi xuất phát.

Vừa đi vào nhà hàng, Thái Tri Kiều liền thấy Phùng Giai Thụy ngồi trên sofa ở đại sảnh, người kia mở to mắt, có lẽ muốn xác nhận có phải cô ở trước mắt không.

“Tôi ăn mặc thế này có phải giống Thang Dĩnh vừa đi Phổ Đà Sơn thắp hương về không?” Tri Kiều thường thường rất có tinh thần tự giễu.

Phùng Giai Thụy cuộn tay che trước miệng ho nhẹ một chút, nghiêm túc nói: “Tuần trước tôi và cô ấy vừa mới chia tay, cô nói vậy là cố ý để tôi khó xử sao?”

Tri Kiều hoảng hốt há hốc mồm, không thể tin mà mở to mắt, vừa lắc đầu vừa xua tay nói: “Không, không… Tôi không biết… Tôi hoàn toàn không biết hai người ở bên nhau…”

Phùng Giai Thụy đầu tiên nhíu mày nhìn cô, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi nói đùa đấy.”

Tri Kiều vẫn chưa lấy lại tinh thần: “Anh nói là chuyện anh chia tay với Thang Dĩnh?”

Phùng Giai Thụy đảo mắt: “Không, ý tôi là không vui vì chuyện này.”

“À…” Xem ra logic của đàn ông và phụ nữ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau.

“Vào đi.”

“Anh…Anh đặc biệt ở đây chờ tôi sao?”

“Ừ.” Phùng Giai Thụy gật đầu.

Tri Kiều có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi theo vào.

Chu Diễn đã ngồi tại cái bàn cạnh cửa sổ, hôm nay anh lại ăn mặc đơn giản, chẳng qua là áo sơ mi trắng và quần tây đen, vào ban đêm mùa hạ này, trên đầu có chùm ánh sáng trắng lờ mờ lại đẹp đẽ chiếu vào ánh mắt trong suốt của anh, có sức hấp dẫn rung động lòng người.

Anh hình như cũng thấy được cô, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cười như không cười, như là đang cười nhạo cô phối hợp không ăn khớp tí nào, lại giống như có nhận thức mới đối với cô.

Tri Kiều bị anh nhìn có chút bối rối, nhưng vẫn giả vờ cứng cỏi bình tĩnh cất bước hướng về phía anh, chẳng qua mới đi một bước đã bị người ta mạnh mẽ kéo lại.

“Ở đây.” Phùng Giai Thụy nhẹ nhàng nắm cánh tay cô, trên người anh ta có mùi nước hoa hàng hiệu dễ chịu lập tức chạy vào trong xoang mũi của cô.

“?” Cô bị đặt trên cái ghế trong góc nhà hàng, cực kỳ kinh ngạc.

“Nhà đầu tư muốn nói chuyện riêng với Chu Diễn.” Phùng Giai Thụy mở thực đơn, gọi vài món ăn, sau đó trả lại thực đơn trong tay người phục vụ.

Lúc này Tri Kiều mới phát hiện, có một người ngồi đối diện Chu Diễn, chính xác mà nói, là một người phụ nữ. Sườn mặt cô ta xinh đẹp mà tao nhã, tựa như đoá hoa sen nở rộ rực rỡ nhất trong tác phẩm nghệ thuật hiện đại hồ sen ở ngoài nhà hàng.

“Tôi biết cô ta,” Tri Kiều nói, “Cô ta là…phu nhân phú thương kia.”

Phùng Giai Thụy mỉm cười, dường như muốn nói không sai chút nào: “Đây là một cơ hội.”

Nghe anh ta nói vậy, Tri Kiều nhíu đầu lông mày, trong lòng không biết như là bị cái gì lấp đầy, nói không ra lời. Cách đó không xa, Chu Diễn ngồi ở trước cửa sổ cùng vị phu nhân xinh đẹp kia tựa hồ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tươi cười khả ái.

“Về địa điểm tiếp theo của tiết mục,” Phùng Giai Thụy nói, “Các người có tính toán gì không?”

“Còn chưa,” Tri Kiều miễn cưỡng kéo lại tầm nhìn, “Tôi cần một ít thời gian đi thu thập tài liệu.”

“Tôi đề nghị các người đến một số nơi ít được lưu ý.”

“Ít lưu ý bao nhiêu?” Cô nghi ngờ.

“Tốt nhất là hiếm thấy chưa ai nghe qua.”

“Hiếm thấy chưa ai nghe qua, hiếm cỡ nào?”

Phùng Giai Thụy dưới ngọn đèn nheo mắt nhìn Tri Kiều: “Tôi nghĩ rằng hồi nhỏ cô chính là loại học sinh mà giáo viên rất thích ngay lúc đầu, nhưng đến cuối cùng nóng lòng muốn đá cô sang lớp khác.”

Đồng tử của Tri Kiều đảo qua một vòng: “Bởi vì tôi hỏi quá nhiều sao?”

“Cô không ngừng hỏi nhiều, còn hỏi đến mức người ta không muốn trả lời.”

Cô xấu hổ kéo khoé miệng, cho dù bị chế nhạo vẫn lộ ra nụ cười. Đồ ăn đã gọi lần lượt đưa lên, toàn bộ màu sắc hương vị, bất cứ ai nhìn thấy ngón trỏ đều ngọ nguậy, nhưng Tri Kiều đã hơi không có khẩu vị, ánh mắt luôn bất giác liếc về hướng Chu Diễn, không biết anh nói gì mà vị đầu tư kia cười khanh khách, chính anh vẫn duy trì nụ cười, nhìn không ra trong lòng suy nghĩ cái gì.

Tri Kiều có phần ngồi không yên: “Tôi mang theo rất nhiều sản phẩm tuyên truyền của tiết mục, nếu tôi đưa cho vị phu nhân kia xem một chút có thể có hiệu quả tốt hay không?”

Phùng Giai Thụy lắc đầu: “Tôi nghĩ rằng tốt nhất không cần.”

“Vì sao? Như vậy cô ta mới càng thấy rõ và hiểu biết tiết mục của chúng tôi.”

Phùng Giai Thụy nhìn cô, nhìn chừng mười giây đồng hồ, sau đó nở nụ cười: “Tôi nghĩ…Cô ta cũng không phải rất hứng thú với tiết mục này.”

“Vậy vì sao cô ta ——” nói đến một nửa, Tri Kiều bỗng nhiên hiểu được, “Ý anh là cô ta thực ra chỉ muốn…”

Phùng Giai Thụy không gật đầu, cũng không lắc đầu, mà bưng ly nước chanh trên bàn uống một ngụm, rồi buông ly xuống: “Mỗi người đều có thứ mình muốn theo đuổi, cái các người muốn chính là đầu tư, mà cái cô ta muốn là một bữa tối vui vẻ một chút —— đương nhiên, có phải chỉ là một bữa tối hay không, cái này phải xem Chu Diễn.”

“Sao anh có thể ——” Tri Kiều chợt đứng lên, cái ghế ngã trên mặt đất, đưa tới sự lườm nguýt của xung quanh. Cô phẫn nộ trừng Phùng Giai Thụy, nhưng không nói gì.

Cô cảm thấy ghê tởm, tất cả mọi việc đều khiến cô cảm thấy ghê tởm, phu nhân phú thương, Phùng Giai Thụy, thậm chí là Chu Diễn, hoặc là thực ra khiến cô ghê tởm nhất chính là… Những lời nói của Phùng Giai Thụy không hề che giấu sự thật!

Nhờ ngọn đèn lờ mờ, nhà đầu tư xinh đẹp đặt tay lên mu bàn tay của Chu Diễn, anh vẫn duy trì nụ cười, chẳng qua ánh mắt có chút trống rỗng, như là tượng gỗ không có ý nghĩ.

Tri Kiều chỉ tốn một giây đồng hồ để suy nghĩ, tiếp theo cô liền xông thẳng về phía bọn họ, Phùng Giai Thụy muốn giữ cô lại nhưng thất bại. Cô giẫm đôi giày cao gót đến bên cạnh bọn họ, Chu Diễn trông thấy gương mặt của cô, anh bất giác nhướng lông mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như từ tượng gỗ biến trở về một người sống.

Tri Kiều cầm ly rượu đỏ trên bàn, không chút do dự hắt về phía phu nhân phú thương kia, trong nháy mắt, mọi người giống như bị hạ thần chú, bao gồm người bị hại của cô, chỉ mở to mắt nhìn cô, ngay cả hét lên cũng quên mất.

Giây tiếp theo, Chu Diễn đứng lên kéo Tri Kiều ra, sau đó lấy khăn ăn trên tay nhanh chóng lau đi chất lỏng rượu đỏ trên tóc của người bị hại đang nhỏ giọt.

Phùng Giai Thụy không biết khi nào đến phía sau cô, anh ta nắm chặt cánh tay cô, tựa hồ muốn dự phòng cô lại xông lên làm chuyện gì quá trớn.

“Thái Tri Kiều,” Chu Diễn xoay người nhìn cô, nghiêm khắc nói, “Xin lỗi.”

“Em không muốn.” Cô quật cường trừng anh.

“Tôi bảo em xin lỗi!” Anh quả thực đang gầm nhẹ.

Một loại cảm giác khuất nhục bao phủ tất cả giác quan của Tri Kiều, cô không thể tin Chu Diễn lại đối với cô như vậy, hốc mắt cô bất giác nóng lên, nhưng cô dùng hết tất cả sức lực nhịn xuống.

“Em sẽ không xin lỗi,” cô lạnh lùng nhìn anh, “Chết cũng không làm.”

Vẻ mặt Chu Diễn lập tức trở nên rất đáng sợ, giống như cô tội ác tày trời cỡ nào, giống như cô khiến người ta chán ghét cỡ nào.

Tri Kiều hít mũi, giãy khỏi Phùng Giai Thụy, sau đó vội vã chạy ra ngoài.

Cô không biết mình chạy bao lâu, cô nghĩ hẳn là rất lâu, lâu đến mức giày trên chân cô cọ sát ra máu, lâu đến mức lúc cô dừng lại đã không biết chính mình đang ở đâu, mà túi xách của cô bỏ quên ở nhà hàng, cô không có di động, người không tiền bạc.

Tri Kiều tìm một bậc thang trên đường ngồi xuống, tháo đôi giày cao gót ra, có lẽ mẹ còn chưa trở về, cho nên nếu cô đi xe taxi về nhà cũng không hẳn có người trả tiền cho cô, huống chi cô không muốn để mẹ nhìn thấy bộ dạng của cô. Có hai cảnh sát tuần tra đi ngang qua, cô hỏi đường rồi lại ngồi ở ven đường chốc lát, cảm xúc kích động bình tĩnh lại, rồi mới xuất phát hướng về nhà.

Con đường không coi là quá xa, nhưng đi chân trần trên đường đá cũng không chịu nổi. Cô đi một chút rồi dừng, trong đầu thoáng hiện các loại hình ảnh ngắn ngủi, đều là về Chu Diễn. Lần đầu tiên anh đến tìm cô, anh dẫn cô đi gặp nhóm đồng sự của tiết mục, sau khi anh xem cô quay màn đầu tiên liền vỗ tay khích lệ, anh chở cô đến dâng hoa tại mộ bia của bố, anh nói với cô bố là một người như thế nào, mỗi khi cô gặp khó khăn muốn buông tay, ánh mắt của anh thật thà lại ấm áp cho cô dũng khí to lớn… Thế nhưng đêm nay, anh lại vì một người đàn bà muốn dùng tiền để “Mua” linh hồn của anh mà nổi giận với cô!

Cô rất muốn khóc, nhưng lại khóc không được…

Không biết qua bao lâu, dưới bóng cây loang lổ, cô nhìn thấy cổng của khu nhà. Lòng bàn chân đã không còn cảm giác, nhưng cô vẫn nhấc chân đi qua.

“Thái Tri Kiều!” Chu Diễn vốn đứng dưới bóng râm đi ra, đến trước mặt cô, chân mày nhíu chặt mà cô chưa từng thấy qua.

Tri Kiều thẫn thờ mở to mắt, hoài nghi đây không phải là ảo giác của mình.

Anh cụp mắt nhìn cô, cô quay đầu đi chỗ khác.

Một lát sau, Chu Diễn rốt cuộc thở một hơi thật dài, đem túi xách của cô đưa vào tay cô, sau đó giống như người bố hoặc là anh cả mà sờ đầu cô: “Sau này đừng tuỳ hứng như vậy.”

“…Tuỳ hứng?” Cô kinh ngạc nhìn anh, “Anh cho rằng em cản trở một người đàn bà dùng tiền để mua anh —— gọi là tuỳ hứng?”

Anh lại dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Hiện tại không phải chúng ta cần tiền của cô ta sao?”

“Phải, chúng ta cần! Nhưng không phải dùng cách này!”

“Vậy chỉ là gặp dịp thì chơi, nếu ăn bữa cơm có thể dỗ dành cô ta vui vẻ, chúng ta đạt được thứ chúng ta cần, sao lại không vui mà làm chứ? Tôi cũng sẽ không thật sự phát sinh chuyện gì với cô ta ——”

“—— vậy cũng không được!” Tri Kiều phẫn nộ la hét.

“Vì sao?”

“Nhất định không được!”

“…”

“Bởi vì…” Cô nhìn anh, dũng cảm nói, “Bởi vì em thích anh, em yêu anh!”

Chu Diễn cũng nhìn cô, qua vài giây mới kinh ngạc hé miệng, như là muốn nói gì, rồi lại không phát ra tiếng. Anh bỗng nhiên buồn bực đi qua đi lại hai bước, áo sơ mi trước ngực đã bị mồ hôi thấm ướt, sau lưng cũng vậy. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Đừng như vậy được không, Kiều, em cũng biết tôi…tôi đối với em giống như, giống như ——”

“Anh trai đối với em gái?” Cô thay anh trả lời, đáy lòng hiện lên một tia bi thương.

“Đúng vậy. Em là con gái của ông Thái, ông ấy giống như bố tôi, chúng ta…chúng ta…”

“Em biết, không cần phải nói.” Giờ phút này Tri Kiều lại trở nên bình tĩnh. Cô rốt cuộc xác nhận một sự thật, một sự thật cô đã suy đoán từ lâu, sự thật này tra tấn cô một đoạn thời gian, hiện tại, tảng đá trong lòng cô rốt cục rơi xuống —— mặc dù rất đau, nhưng dẫu sao cũng đã rơi xuống.

Chu Diễn cào tóc, giống như đây là vấn đề khó khăn anh chưa từng gặp từ trước đến nay, trong ánh mắt tràn ngập xấu hổ và hoang mang.

“Em đi đường rất dài, cảm thấy mệt quá, em muốn về nhà.”

“Kiều…” Chu Diễn theo bản năng muốn nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị cô giãy khỏi.

Không biết xuất phát từ loại tâm tình thế nào, có lẽ là áp lực ghen tị rất lâu, hay là cảm giác khuất nhục cả đêm tra tấn cô —— tóm lại, sau khi cô giãy khỏi tay anh, một câu không suy nghĩ từ trong miệng cô thốt ra:

“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!”

Vẻ mặt của Chu Diễn rốt cục lạnh nhạt, đó là loại lạnh nhạt không hề che giấu, cô biết, anh tức giận, thật sự tức giận. Nhưng cô đã không còn tâm trạng để đắn đó tâm trạng của anh, hiện tại cô muốn tắm nước ấm, sau đó nằm trên giường từ từ lấp đầy miệng vết thương.

Bọn họ không tạm biệt, một câu cũng không có, lạnh lùng liếc nhìn nhau một cái, sau đó đều tự xoay người bỏ đi.

Tối nay, Tri Kiều nằm trong bồn tắm lớn đầy nước, nhìn thẳng ngọn đèn sáng trưng trên đầu, ngọn đèn kia chiếu vào làm cô nhức đầu, vì thế cô gập người đứng dậy. Khi cả người tiến vào trong nước dưới vòi, cô chợt phát hiện, nước liên tục bao phủ trên người mình còn ẩn chứa nỗi đau từ rất lâu.

Có lẽ, nữ vương mỉm cười và hoàng tử bão tố vốn không phải là người cùng một thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.