Hứa Phượng Lâm xem cháu trai làm bài tập hè, mỗi ngày viết một trang nhật ký. Cùng cháu trai đại ngôn bất tàm* nói, là một người đứng đắn sẽ viết nhật ký như thế nào? Chú cả đời viết được ba phần nhật ký, mỗi phần một trang.
*Đại ngôn bất tàm: Nói to không thẹn, chỉ người mặt dày, vô liêm sỉ.
Về nhà, Bạch Dạ Thần đem quyển nhật ký có ba tờ giấy ra.
“Mấy cái chữ này của anh thật là lãng phí giấy.”
Hứa Phượng Lâm thẹn quá hoá giận đoạt lại quyển nhật ký, lật ra tờ thứ nhất, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, dấu chấm câu đều có vấn đề, còn mang theo nét thô tục.
[Ngày 1 tháng 9 năm 2007. Thời tiết: Nắng.
Dạ Thần đứng kia, nhìn đẹp quá nha!]
“Kia khi đó anh đang học sơ nhị* đúng không? Thật là anh viết à? Còn cái gì mà nhìn đẹp, có phải sang tờ thứ hai, anh sẽ viết là thật đẹp mắt đúng không?”
*Sơ nhị: năm hai sơ trung, tương đương với lớp 8 bên mình.
Hứa Phượng Lâm đẩy Bạch Dạ Thần ra: “Sao em có thể nhìn lén nhật ký ngày 7-1 âm lịch của anh? Anh ở cái nhà này, quyền riêng tư rốt cuộc có hay không?”
“Mấy cái chữ như vậy, để ở chỗ đó, em không muốn xem cũng phải xem.”
“Nhanh nhanh đi ra một bên, đây đều là lộ trình theo đuổi tình yêu của anh, em hiểu cái gì!”
Bạch Dạ Thần mặt dày bên cạnh đối đáp hắn: “À, ra đó không phải là lộ trình theo đuổi em.”
Hứa Phượng Lâm xấu hổ đến nhịn không được, đẩy thẳng cậu ra phía cửa.
“Sao lời gì em cũng có thể nói như thế? Liêm sỉ, lễ nghĩa, liêm sỉ, lễ nghĩa!”
Bạch Dạ Thần như mệt mỏi mà nhoài lên vai Hứa Phượng Lâm, ghé vào lỗ tai hắn mà thổi thổi: “Vậy sao hôm nay anh không dạy cho em?”
Hứa Phượng Lâm vừa nghe lời này, vốn da không trắng, đều sắp đỏ bừng, đầu ngón chân vân ve thảm len: “Kia… Vậy em muốn không, anh… cũng không phải… cũng không phải là không thể.”
Bạch Dạ Thần một cước đá vào sau lưng hắn: “Anh nằm mơ đi, đi dọn dẹp thư phòng rồi tới.”
Nói xong, cậu liền ra khỏi thư phòng.
Hứa Phượng Lâm đuổi theo cậu, giống như năm ấy 14 tuổi thời điểm vừa mới gặp Bạch Dạ Thần.
Bọn họ trở về phòng ngủ, để lại một quyển nhật ký ở nơi đó.