Bạch Dạ Thần không cưỡng được Hứa Phượng Lâm, cứ như vậy quấn quýt hết một cái nghỉ hè, không thể rời bỏ đối phương.
Thế nhưng dù Hứa Phượng Lâm không muốn nghĩ tới, vẫn phải đi học, Bạch Dạ Thần ở trong lớp tinh anh, dù sao cũng là thủ khoa năm nay mà. Hứa Phượng Lâm tuy rằng cũng thi đỗ, nhưng cũng chỉ là đủ chuẩn, tự nhiên chắc chắn không thể nào học cùng lớp với Bạch Dạ Thần.
Nhưng làm Hứa Phượng Lâm bất mãn nhất chính là khoảng cách lớp hai người thực sự quá xa, Hứa Phượng Lâm lớp bốn học ở lầu một, Bạch Dạ Thần lớp mười hai ở lầu bốn. Hai người muốn gặp mặt nhau, hắn phải chạy lên đến lầu bốn mới được, giờ nghỉ được mười phút, trên đường chạy như vậy cũng mất năm phút đồng hồ. Hứa Phượng Lâm rất là oán giận, Bạch Dạ Thần dỗ hắn: “Không sao, vậy để em xuống tìm anh.”
Vì vậy người có thể xem là nhân vật nổi tiếng ở trường, học thần Bạch Dạ Thần sau mỗi tiết đều xuống lầu lắc lư một vòng, thậm chí có rất nhiều nữ sinh có tâm tư ở cầu thang chặn cậu. Người đến thổ lộ có cả gái ngoan có cả tiểu thái muội, ai bảo khuôn mặt kia của Bạch Dạ Thần quá chọc người. Mới khai giảng học kỳ mới được nửa tháng, có ít nhất một phần tư nữ sinh trên đường xuống lầu này nhìn lén hoặc thổ lộ.
(tiểu thái muội: đại khái là gái kém ngoan:)))
Nhiều thêm mấy lần, còn không đợi Bạch Dạ Thần buồn bực, Hứa Phượng Lâm đã đứng ngồi không yên trước, hắn không cho Bạch Dạ Thần xuống lầu nữa.
“Sau này giờ nghỉ em không cần qua nữa, anh đi tìm em.”
Bạch Dạ Thần vừa ăn bữa trưa Hứa Phượng Lâm mang tới cho cậu, một bên nghi hoặc nhìn hắn, một mặt không rõ.
“Tại sao? Anh mỗi lần lên lầu đều phải lội ngược dòng người, tốn nhiều sức lực lắm… Em đi không phải thoải mái hơn một chút sao?”
Hứa Phượng Lâm đút cho cậu một viên tôm, không dám nói lời thật: “Vậy cái gì kia, cũng không tiện để em mãi tới tìm anh… Lớp em học nhiều như vậy, để anh đi tìm em là được rồi…”
Hứa Phượng Lâm chỉ cần nói dối, ánh mắt sẽ đảo xung quanh, căn bản không dám nhìn cậu. Hắn cũng không biết bản thân có tật xấu này, thế nhưng Bạch Dạ Thần hiểu rất rõ hắn. Cậu liệu định Hứa Phượng Lâm không nói thật, nhưng lại không hỏi rõ.
“Vậy cũng được…” Bạch Dạ Thần trong lòng tức giận, khẩu khí cũng không quá tốt, “Anh là ngại phiền, không tới cũng được.”
Hứa Phượng Lâm căn bản không nghe ra âm thanh hờn dỗi, ngoan ngoãn mà gật đầu: “Vậy được.”
Bạch Dạ Thần hận không thể lấy hộp cơm đầu vỡ đầu chó của hắn, căm giận mà đẩy hộp đồ ăn về phía trước, “Em no rồi.”
“Sao lại ăn ít như vậy? Em lại ăn thêm chút đi…”
“Không ăn, no rồi.”
“Há, vậy được, anh ăn.”
Hứa Phượng Lâm gắp hết đồ ăn trong hộp của Bạch Dạ Thần vào hộp của mình, cơm nước từng ngụm từng ngụm ăn hết, khẩu vị kia làm Bạch Dạ Thần tức cười.
“Anh không ghét bỏ em à?”
“Ghét bỏ cái gì, ngược lại nước miếng của em anh cũng ăn qua rồi.”
“Anh làm sao cái gì cũng nói được thể hả?” Cậu vỗ đầu Hứa Phượng Lâm răn dạy hắn, một bên nhìn xung quanh một chút, xem có ai chú ý bọn họ hay không, cậu mới an tâm.
Thế nhưng cũng vì câu nói này, làm cho một bụng lửa vừa nãy của cậu biến mất không thấy bóng, nghĩ hắn có thể thật sự sợ chính mình không tiện đi.
Thời gian năm nhất trôi qua rất nhanh, mọi người đã quen biết nhau gần hết, sắp tới nghênh đón kỳ thi học kỳ, cũng nghênh đón năm mới.
Bạch Dạ Thần trong nhà vẫn là không có nhân khí, đa số chỉ có cậu ở nhà một mình. Cho nên chỉ cần được nghỉ, Hứa Phượng Lâm sẽ đến nhà cậu.
Hứa Phượng Lâm nằm trên đùi Bạch Dạ Thần, cầm một quyển sách địa lý lăn qua lăn lại, “Địa hình mưa nguồn gốc mưa đến giờ anh xem cũng không hiểu được!”
Bạch Dạ Thần tay phải bị hắn năm, tay trái ngoáy bút viết. Hứa Phượng Lâm nhìn cậu không để ý tới chính mình, liền túm túm ngón tay Bạch Dạ Thần, Bạch Dạ Thần bị làm cho phiền.
“Làm gì thế?”
“Em không để ý tới anh…”
“Trong sách không phải viết rõ ràng rồi à? Tự anh xem là hiểu…”
“Không được, anh cảm thấy anh cần có một cái thân thân, mới xem hiểu được.”
Thủ đoạn hữu hiệu, Bạch Dạ Thần biết đến, đây là Hứa Phượng Lâm lại muốn tham.