Bạch Dạ Thần người này, nếu là cậu để ai ở trong lòng, vậy người này ở trong lòng cậu chính là yêu thích, có hồ đồ thế nào cậu đều yêu. Nếu là không để ai trong mắt, quả thực giống như bùn đen trước mặt cậu, tâm tình khinh bỉ cũng lười cho.
Hứa Phượng Lâm hiểu rất rõ cậu, một mặt cảm thấy Bạch Dạ Thần như vậy quá dễ dàng đắc tội với người khác, một mặt lại cảm thấy vì mình là người trong lòng cậu nên đắc chí. Nhưng hiện tại hắn đột nhiên ý thức được, vậy nếu như như hắn không còn là người yêu của Bạch Dạ Thần nữa? Có phải cậu cũng sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng dùng để nhìn người khác kia, nhìn hắn?
Hắn cả tiết thầy nói gì đều nghe không vào, trong đầu đều là các loại phỏng đoán, nếu như cậu đưa ra lời chia tay, chính mình phải làm sao? Không có biện pháp bù đắp sao? Nữ sinh kia rốt cuộc là ai? Nếu Bạch Bạch rời đi hắn, có phải sẽ đồng ý với nữ sinh kia?
Nếu như Hứa Phượng Lâm có một nửa dụng tâm vào học tập, hiện tại thành tích cũng không trượt lợi hại như vậy, đều sắp rời khỏi lớp tinh anh, chính hắn lại không coi đó là việc to tát.
Thầy giáo nhìn Hứa Phượng Lâm cả ngày hôm này đều thất thần, thực sự tức không nhịn nổi, lấy sách gõ đầu hắn: “Hứa Phượng Lâm, em đi ra ngoài đứng đi! Tỉnh lại nghĩ kĩ một chút, em rốt cuộc có muốn nghe giảng hay không!”
Hứa Phượng Lâm bị phê bình, cúi đầu với thầy giáo, nói lời xin lỗi, liền bé ngoan ra ngoài hành lang đứng. Vốn là thầy giáo bảo hắn ra ngoài hành lang, nhưng hắn lựa chọn đứng ở cửa sau của lớp mười, ló đầu qua kính thuỷ tinh nhìn Bạch Dạ Thần.
Bạch Dạ Thần rất quy củ mà nghe giảng bài, một bên nghe giảng một bên viết nhanh. Thỉnh thoảng sẽ có thời điểm thất thần, sẽ xoay xoay bút một chút. Thế này tay cậu kém, xoay xoay một tẹo sẽ rơi. Nhất lên rồi, Bạch Dạ Thần sẽ lắc đầu thở dài một cái, tiếp tục nghiêm túc nghe giảng.
Khoa học xã hội nhiều nữ sinh, trước sau trái phải Bạch Dạ Thần đều là con gái, có thể nói là một chút xanh biếc giữa vạn bụi hoa. Thế nhưng điểm xanh biếc ấy, trong mắt Hứa Phượng Lâm, chính là màu xanh đẹp nhất, đẹp hơn cả hoa.
Hắn ở phía sau cửa sổ nhìn đến xuất thần, bị bạn học lớp người ta thấy được, toàn bộ đang sôi nổi nghị luận. Hứa Phượng Lâm bởi vì ngoại hình cao lớn tướng mạo đẹp trai, trong trường học cũng gọi là có chút danh tiếng, sau cuộc đấu bóng rổ toàn trường càng làm danh tiếng của hắn lan xa.
Bạn học lớp mười, đều cho là Hứa Phượng Lâm thích một nữ sinh trong lớp, có nữ sinh nhát gan một chút mặt đỏ bừng, gan lớn cùng hắn chào hỏi. Thế nhưng Hứa Phượng Lâm ai cũng không để ý tới, chỉ luôn nhìn chằm chằm Bạch Dạ Thần.
Bạch Dạ Thần bị tiếng huyên nào làm ồn, quay về phía sau nhìn, thấy đầu Hứa Phượng Lâm kề sát vào cửa kính, Hứa Phượng Lâm nhìn thấy Bạch Dạ Thần có đáp lại, lộ ra cái cười ngốc ha ha, kết quả Bạch Dạ Thần nhíu mày liền quay người đi.
Hứa Phượng Lâm lập tức như lọt vào sương mù, chính mình mất mát mà dựa vào tường, lấy chân đá đá. Trong chốc lát, hắn lại như lên tinh thần, đứng ở cửa sau, hà hơi lên cửa sổ, vẽ một cái trái tim. Vẽ xong gõ gõ cửa sổ, trở lại chỗ mình bị phạt đứng.
Cả lớp mười đều nhìn, ồn ào làm Bạch Dạ Thần cũng nhìn thấy trái tim kia. Bạch Dạ Thần nghiêng đầu nở nụ cười, thế nhưng nụ cười kia lại không có ý cười, làm cho bạn cùng bàn của cậu giật nảy mình.
Cậu giơ tay xin nghỉ nói mình đau bụng, vừa ra khỏi phòng học, liền thấy Hứa Phượng Lâm đứng ở chỗ giữa lớp mười và lớp mười một, một bộ thần sắc hậm hực. Hắn nhìn thấy Bạch Dạ Thần đi ra, lập tức như hít thuốc lắc muốn đi đến bên người Bạch Dạ Thần.
Bạch Dạ Thần lại lui về phía sau một bước, ngoắc ngoắc ngón tay: “Anh tới đây.”
Cậu mang Hứa Phượng Lâm tới chỗ dưới cầu thang tương đối bí mật, một cái đem hắn đè lên tường, trong giọng nói không mang theo một tia ôn nhu nào.