Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình Đầu

Chương 19



Anh trai Hứa Phượng Lâm gọi điện cho hắn, bảo hắn đón Hứa Đa Đa về nhà hai ngày, vừa nghĩ tới tiểu ma đầu đấy đầu Hứa Phượng Lâm đã muốn phồng ra, nếu không phải tại nó, chuyện nhật ký có bị đem ra chọc không hả?

“Anh, anh với chị dâu xảy ra chuyện gì à? Con là nhặt về à? Làm sao suốt ngày để ở nhà em thế?”

“Này anh đây không phải là để gia đình đồng tính mấy đứa hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình sao?”

“Không cần! Chắc chắn là anh với chị dâu lại ra ngoài đi chơi đúng không?”

“Ha ha không hổ là đệ đệ của anh đây! Thật sự là hiểu anh của em mà! Anh đưa chị dâu đi Maldives chơi mấy ngầy, thêm một cái tuần trăng mật, tuần sau sẽ về ha!”

“Em coi anh là anh ruột, anh thực coi em chỉ là em họ! Cũng đừng nói hai chúng ta là anh em ruột, anh là con bác hai, em làm sao lại không thân được! Lại nói cái gì mà thêm tuần trăng mật, anh lại thêm tuần trăng mật hả? Một năm thêm tám cái tuần trăng mật! Không bao giờ tin anh nữa, cút đi!”

Hai anh em mắng nhau một lúc rồi cúp điện thoại, Hứa Phượng Lâm nhận mệnh mà đi nhà trẻ đòn Hứa Đa Đa, Hứa Đa Đa nhìn thấy chú nhỏ cũng không lạ, trái lại giọng điệu một bộ người lớn: “Chú, làm sao lần nào cũng là chú thế?” Hứa Phượng Lâm vỗ đầu Hứa Đa Đa một chút, “Cái rắm nói gì mà nói nhiều vậy! Tuần này ở nhà chú! Đi.”

Hứa Đa Đa bò lên ghế phó lái, bé ngoan tự mình thắt chặt dây an toàn, ôm cặp sách nhỏ của mình, chỉ về đắng trước cao hứng gọi: “Xuất phát!”

Hứa Phượng Lâm vừa lái xe vừa gọi điện cho Bạch Dạ Thần: “Bảo nhi, mấy giờ em về?”

“Khoảng sáu giờ.”

“Được, hôm nay thằng nhóc kia cũng tới, ở lại đây mấy hôm với chúng ta.”

Nghe thấy Hứa Đa Đa đến, Bạch Dạ Thần rõ ràng vui lên không ít, âm điệu cũng tăng cao, “Ai nha tới rồi? Vậy khi em về sẽ mua cho nó mấy món nó thích. Nhóc! Con muốn ăn cái gì nào?”

Hứa Đa Đa đặc biệt thích thím của nó, nghe thấy thím hỏi mình, càng vui: “Thím! Con đây! Con muốn uống nước ngọt! Còn muốn ăn ngô nướng! Còn muốn ăn cánh gà KFC! Con còn muốn ăn kem ly!”

Hứa Đa Đa cũng không phải khách khí, toàn bộ những món ngày thường mẹ nó không cho ăn gọi ra hết, Bạch Dạ Thần cũng chiều theo nó.

“Được rồi! Sẽ mua hết cho con!”

Hứa Phượng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Em đừng mua cho nó nhiều như vậy, em cũng không phải không biết giờ nó mập thành gì rồi! Hiện tại nó như cái tảng thịt, ôm cũng không di chuyển được.”

Bạch Dạ Thần thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, thuộc hạ nhìn thấy cậu đều dồn dập chào hỏi: “Tạm biệt Bạch tổng.”

“Tạm biệt.” Cậu gật đầu với mọi người rồi tiếp tục nói chuyện cùng Hứa Phượng Lâm, “Nó đang tuổi lớn, sao mập được? Đang cần nhiều dĩnh dưỡng, sao lại cấm nó ăn? Có đúng hay không Đa Đa?”

Hứa Đa Đa ở trong xe lớn tiếng trả lời: “Đúng ạ!!!”

Hứa Phượng Lâm không có biện pháp với hai người này, “Rồi rồi rồi, em lái xe chậm một chút, anh về nhà trước đợi em.”

Bạch Dạ Thần cười cúp điện thoại, lái xe về nhà, cậu lúc về tới nhà, một lớn một nhỏ đang bận việc trong nhà bếp. Hứa gia bọn họ đều là nam nhân làm việc nhà, Hứa Phượng Lâm với cha hắn đều như thế, chú bác của Hứa Phượng Lâm cùng anh em họ cũng như vậy. Cho nên Hứa Đa Đa từ nhỏ đã theo cha nó làm việc nhà, mấy việc trong nhà Hứa Đa Đa biết không ít. Nó ngồi trên ghế nhỏ, trước thùng rác bóc tỏi.

“Chào, Đa Đa!!”

Bạch Dạ Thần thả đồ xuống liền chạy ra ôm Đa Đa, ôm một chút, không lên, ôm hai lần, vẫn không nhúc nhích, nụ cười trên mặt Bạch Dạ Thần đều cứng lại. Hứa Đa Đa thấy cậu cũng cao hứng, tự mình nào vào lồng ngực Bạch Dạ Thần, mạnh mẽ đẩy ngã Bạch Dạ Thần, hai người đồng thời lăn xuống đất.

Hứa Phượng Lâm cũng không quản đồ ăn đang nấu, lập tức để dao sang một bên, đỡ Bạch Dạ Thần dạy, vỗ vỗ quần cho cậu.

“Anh nói rồi mà, em không ôm nổi nó đâu!”

Hứa Đa Đa cũng không ngại mất mặt ngây ngô cười với Bạch Dạ Thần, Bạch Dạ Thần nặn nặn mặt Hứa Đa Đa, “Đi, mang con đi ăn ngon!”

Hứa Phượng Lâm nhìn hai người bọn họ không yên tâm nổi, “Hai người ăn ít đồ ăn vặt thôi! Một lát nữa lại không ăn cơm được!”

Hứa đứa bé cùng kêu lên trả lời: “Biết rồi ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.