Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình Đầu

Chương 7



Edit: Blanche

Hứa Phượng Lâm chim sẻ biến phượng hoàng, học tra biến học bá, sau khi thi đậu vào top 6, địa vị ở nhà xảy ra biến hoá long trời lở đất. Trước đây đến cả con chó còn ghét chủ, hiện tại cũng coi như nông nô vươn mình thành ca xướng.

Hắn nói chuyện với ba mẹ là cùng Bạch Dạ Thần đi chơi, ba mẹ trực tiếp móc năm vạn tệ cho hắn, để hắn vui chơi thoải mái, còn muốn chi luôn cho Bạch Dạ Thần.

Cha mẹ Hứa Phượng Lâm đã sớm không còn oán hận sự tình của Bạch Dạ Thần, bây giờ không chỉ muốn cảm tạ cậu đã giúp con nhà mình thi đậu cấp ba trọng điểm, càng cảm thấy con mình với thủ khoa trường là bằng hữu, bọn họ cũng giống như cùng hưởng vinh quang, trên mặt đều rạng rỡ.

Năm vạn tệ này đối với Hứa Phượng Lâm mà nói như củ khoai lang nóng bỏng tay, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong đội bơi lội, ăn ở huấn luyện viên quản, không bơi nữa thì trừ ăn uống ra còn lại tất cả thuộc về Bạch Dạ Thần quản, hắn từ bé tới lớn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Hứa Phượng Lâm đem năm vạn tệ nhét vào trong bọc sách, cẩn thận từng li từng tí ôm cặp sách tới nhà Bạch Dạ Thần. Vừa vào nhà xem gia đình cậu không có ai, trực tiếp đem tiền mặt vỗ để lên bàn.

Bạch Dạ Thần đùa hắn: “Hả, có nhiều tiền như vậy? Vỗ bàn khoe khoang à? Thì thế nào a? Không sợ tớ cướp đi à?”

Hứa Phượng Lâm cười ngây ngô vài tiếng, lại đẩy mấy chồng tiền lên phía trước: “Mẹ tớ cho, để hai ta ra ngoài chơi. Tớ nghĩ là vẫn nên để ở chỗ cậu, tớ sợ tớ tiêu lung tung, đương nhiên cậu không có tiền cứ lấy ở chỗ này.”

Bạch Dạ Thần biết hắn đối với mình rất quan tâm, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra sẽ đến trình độ này? Cậu từ nhỏ quen sống trong nhung lụa mà lớn, đối với tiền kỳ thật không có khái niệm gì, muốn đồ gì tự nhiên có người đưa tới. Bao nhiêu người muốn thông qua cậu làm cậu vui lòng để làm việc với ba, nhưng chưa từng trực tiếp đưa tiền mặt cho cậu.

Cậu ngẫm lại cũng thấy vui, chỉ cần vừa nghĩ tới, người này có gì tốt đều đưa cho chính mình trước tiên, tâm lý liền phồng phồng.

Cậu đem tiền để lại vào bọc sách của Hứa Phượng Lâm: “Cậu đã tìm hiểu chưa, cậu chừng nào thấy tớ thiếu tiền hả? Nói nữa, có phải là đồ ngốc không, ai cầm theo tiền mặt ra ngoài đi chơi, cậu không sợ bị cướp à?”

Hứa Phượng Lâm vỗ đầu một cái: “Ừ ha.”

Hai người đơn giản thương lượng một chút, Hứa Phượng Lâm từ trong nhà mình cầm sổ hộ khẩu, buổi chiều cùng Bạch Dạ Thần đi vào ngân hàng gửi tiền, dùng tên Hứa Phượng Lâm, nhiều năm sau tài khoản này biến thành của liên danh hai người họ. Mà năm vạn tệ mùa hè 2008 này, là khoản tiền đầu tiên Hứa Phượng Lâm vì Bạch Dạ Thần.

Hứa Phượng Lâm từ đầu đến đuôi đều là lớn lên trong thành phố, cha mẹ công tác bận rộn, không có thời gian dẫn hắn đi khắp nơi. Có đi cũng không nhiều, chỉ là quanh thành thị đi dạo. Cho nên Hứa Phượng Lâm tuy rằng vẫn luôn ngâm ở trong bể bơi, nhưng lại chưa từng chân chính thấy biển rộng.

Hắn suy nghĩ một chút, muốn cùng Bạch Dạ Thần đi ngắm biển, phải nắm chặt thương lượng với cậu.

Bạch Dạ Thần kỳ thực chỗ nào cũng đi được, cậu chỉ muốn đi du lịch cùng Hứa Phượng Lâm, dù sao hai năm qua học cũng quá cực khổ, cũng nên khao hắn tốt tốt một chút.

“Được đó, vậy thì đi Thâm Quyến đi, nhà tớ ở bên kia cũng có phòng, hai ta không cần tìm chỗ ở.”

Hai người vị thanh niên, nhiều chuyện không có người giám hộ rất phiền phức, thế nhưng này không ngăn cản được nhiệt tình của Hứa Phượng Lâm, hắn sử dụng lực khí toàn thân thúc đẩy chuyến đi này.

Nhiều năm sau hắn vẫn luôn trước mặt Bạch Dạ Thần đắc ý dào dạt, nhắc lại chính mình dường nào thông minh, cơ trí cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.