"Cái gì? Là sát niệm!” Luồng sương đỏ này, phảng phất như ẩn chứa một loại năng lượng quỷ dị nào đó. Tinh thần của Lâm Lăng khẽ chấn động, chỉ cảm thấy một luồng ý chí hung hãn, muốn chém giết hết tất cả đột nhiên dâng lên trong đầu.
Xèo xèo!
Vốn tưởng rằng khảo nghiệm đã chấm dứt, nhưng đúng lúc này, lại có hai chiến sĩ Viêm Ma nữa bỗng nhiên lóe lên.
Tại sao vẫn còn nữa?!
Thấy thế, Lâm Lăng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên. Nhớ tới tình cảnh cận kề cái chết lúc nãy, hắn vẫn còn sợ hãi đây.
Bởi vì ảo giác vừa rồi, thật sự quá chân thật, ngay thời khắc đó hắn thật sự cho là mình sắp chết rồi. Mặc dù có võ ý Luân Hồi bảo vệ linh hồn, nhưng loại đau đớn này cũng không cách nào che đậy, Lâm Lăng hoàn toàn không muốn trải nghiệm nó lần thứ hai.
Xẹt--!
Nhìn hai Viêm Ma đang xông tới, hắn thoáng giật mình, sau đó dùng trường thương quét ngang.
Phanh!
Viêm Ma bên phải là tên đầu tiên dính đòn, chỗ bị trường thương đập đến, xương cốt gãy nát, ngũ tạng nổ tung!
Sau đó tư thế cầm thương của Lâm Lăng biến đổi, Hỏa Lân Long Thương đâm mạnh ra, trực tiếp đâm vào đầu Viêm Ma còn lại, máu tươi bắn ra bốn phía.
Lâm Lăng quẹt đi vết máu trên mặt, cảnh chém giết hết sức chân thật, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng đây chỉ là ảo cảnh!
Nhưng mà, sát niệm trong lòng có thể phóng thích tối đa lại làm cho hắn có một cảm giác vui sướng dâng trào.
Mà lúc này, hai thi thể Viêm Ma lại biến hóa thành hai đoàn sương đỏ, tràn vào thân thể Lâm Lăng. Tinh thần của Lâm Lăng khẽ chấn động, sát ý vừa mới phóng thích ra lại dấy lên một lần nữa.
Thậm chí còn tăng cao hơn so với lần trước.
Chuyện này không khỏi làm cho Lâm Lăng cảm thấy kỳ lạ. Hắn không biết, loại khảo hạch này có ý nghĩa gì. Nhưng mấy luồng sương đỏ chui vào trong cơ thể, lại làm cho tâm tính giết chóc của hắn càng lúc càng tang cao!
Không!!!
Đúng lúc này, lại có Viêm Ma đột nhiên xuất hiện. Số lượng của chúng đã tăng thành bốn!
May mắn là, thực lực của hắn cũng đang khôi phục về trạng thái ổn định.
Nếu không, với tốc độ rùa bò lúc nãy, kết cục cuối cùng chỉ có thể để mặc bọn chúng cắt xé.
"Đến đây!" Lâm Lăng hít sâu một hơi, nếu không còn đường lui thì chỉ có thể lựa chọn giết chóc đến cùng thôi!
Ngay khi hắn không để ý, sâu trong đáy mắt hắn đã dâng lên một tia điên cuồng, khát máu.
Rất nhanh, bốn Viêm Ma đã cùng nhau xông lên. Cách chiến đấu của bọn chúng phối hợp hết sức nhuần nhuyễn, trong lúc chạy trốn cực kỳ ăn ý mà phân tán ra các hướng, như hình thành một tấm lưới bao trọn hắn vào tròng. Gần như đánh úp về phía Lâm Lăng trong cùng một lúc!
Nếu là bình thường, người đối mặt với phương thức bao vây này, chỉ có thể tìm cách tránh thoát khỏi vòng vây trước, sau đó đối phó từng người một.
Nhưng mà, Lâm Lăng lúc này lại hoàn toàn không để loại công kích này vào mắt.