Vạn Cổ Thiên Vực đã tồn tại cụ thể bao lâu thì không ai biết được.
Từ trước tới nay, không gian này luôn bị Thông Thiên Tháp xem là chiến trường thi đua của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng.
Nơi này như một cái lồng giam to lớn, hội tụ toàn bộ thiên tài võ đạo các chủng tộc trên đại lục Thương Khung lại với nhau, tiến hành một trận chém giết khôn sống mống chết!
Sau lưng sự huy hoàng mai táng vô số xác chết.
Lúc này, trên mặt đất hoang vu, không trung thì phủ đầy âm khí nặng nề, bầu không khí này khiến người ta cảm thấy thật áp lực.
Trong rừng cây núi non cách xa cánh đồng hoang vu thường xuyên truyền ra tiếng rít gào hung ác. Trong những tiếng kêu này trừ tiếng thú gầm ra thì còn kèm theo một vài tiếng động bén nhọn chói tai đến cùng cực, nó không mang theo chút sự sống nào, chỉ ẩn chứa khát vọng giết chóc thuần túy đến tận cùng!
“Oanh!”
Đúng lúc này, trên một đỉnh núi, không gian đột nhiên vặn vẹo.
Ngay sau đó, một cột sáng to lớn đột nhiên xé rách không gian, bắn vọt ra, trực tiếp đáp xuống đỉnh núi.
Mấy phút sau, cột sáng chậm rãi tiêu tán, hơn một ngàn bóng dáng cũng hiện ra từ trong đó.
“Nơi này chính là Vạn Cổ Thiên Vực sao?”
Hai chân đáp xuống đất, đông đảo võ giả thiên tài các chủng tộc lập tức đánh giá xung quanh. Nhìn khu vực xa lạ này, trên mặt bọn họ đều có một tia ngạc nhiên kích động.
“Vào rồi.”
Lâm Lăng cũng lập tức quét mắt nhìn khắp nơi, sau đó hắn nhìn qua bên cạnh, Trần Tấn vẫn đang đứng ở đó.
Xem ra lần truyền tống này không phân tán mọi người một cách ngẫu nhiên giống như lần sử dụng Truyền Tống Trận trước đó nữa. Ngược lại là cùng lúc truyền tống hơn một ngàn người dự thi bước lên tế đàn đến cùng một khu vực.
Còn những mấy chục tế đàn còn lại sẽ bị truyền tống đến nơi nào thì không thể biết được.
“Xem sắc trời thì qua thêm một canh giờ nữa là sẽ tối, chúng ta tìm nơi ẩn núp trước đi.” Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn không trung âm trầm, thản nhiên nói.
“Ừ.” Nghe vậy, Trần Tấn gật đầu.
Tuy hắn ta biết được một ít vế lịch sử thời đại vạn năm trước, nhưng trong khu vực xa lạ này, chỉ có thể hợp tác với Lâm Lăng thì tỷ lệ sinh tồn mới lớn hơn.
Vù ——!
Nhưng đúng lúc này, Trần Tấn cảm thấy sau lưng đột nhiên có một luồng gió mạnh đang ập đến.
Gần như không có động tác dư thừa nào, thân thể Trần Tấn đột nhiên nhảy bật hơn mấy trượng tới phía trước giống như cái lò xo.
“Phanh!”
Ngay sau đó, một ánh đao hung tàn hung hăng bổ vào chỗ Trần Tấn đang đứng vừa rồi. Tiếng chấn động vang dội khiến cả ngọn núi cũng rung chuyển nhè nhẹ, trực tiếp bị bổ ra một cái khe sâu không thấy đáy.
Có thể đoán ra uy lực của đao này cường hãn đến mức nào!