Những võ giả dị tộc ngoài phòng đều có sắc mặt kinh ngạc lui về phía sau.
Nhìn Ải Ma đầu trọc không dậy nổi dưới đất kia thấy hai con mắt lồi ra, cổ bị một bẻ sang một góc, đúng là đã bị một chưởng của Lạc Hằng khiến cho gãy cổ!
Tuy không chết bất đắc kỳ tử tại chỗ nhưng trạng thái thê thảm yếu ớt thoi thóp kia cũng đã sớm mất đi năng lực chiến đấu rồi.
Ở trong hoàn cảnh ác liệt vậy việc hắn ta sẽ chết là không có gì bàn cãi!
“Sức mạnh lớn quá!”
Nhìn thấy đồng bọn mình bị một chưởng đánh bại, bốn gã võ giả Ải Ma khác nhất thời sợ ngây người.
Lúc này đối mặt với ánh mắt hung lệ bắn tới của Viêm Ma ‘Lạc Hằng’ dưới tình cảnh áp bách như vậy, bọn họ đều không tự chủ được lùi lại sau mấy bước.
Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.
Thế lực của tộc Viêm Ma tuy đã suy bại nhưng chiến lực của từng người vẫn rất cường hãn khiến người khác phải kinh sợ!
Lúc này ai cũng không dám đơn độc tiến lên khiêu chiến với Lạc Hằng.
Bốn gã Ải Ma kia nhanh chóng rời khỏi phòng, đi đứng chung một chỗ với các võ giả đồng minh dị tộc của mình.
Tộc loại trong quần thể cùng sở hữu năm luồng thế lực khác nhau.
Tất cả đầu là những chủng tộc nhỏ bé chưa từng nghe tên, có điều lúc này khi liên hợp lại một chỗ lại hình thành một lực lượng không nhỏ!
Vù vù vù!! . Bạ𝘯 đa𝘯g đọc tr𝑢yệ𝘯 tại ⩵ 𝘛r𝑈𝒎𝘛r𝑢y ệ𝘯.𝙑𝘯 ⩵
Lùi ra ngoài xong, gã Ải Ma ánh mắt chợt hung ác, đao khoắm trong tay cung lên bạo phi ra mười luồng đao ảnh màu đen mạnh mẽ.
Ầm!
Căn nhà đá vốn cũ nát nhất thời ầm ầm sụp xuống trong sự yên tĩnh rồi biến thành một mảnh phế thải.
“Các vị, chúng ta cùng nhau giết cái tên Viêm Ma kia, hắn mà chết rồi thì vị trí trên bảng xếp hạng chắc chắn có thể bớt đi một người cạnh tranh.”
Ánh mắt âm lệ của võ giả Ải Ma nhìn chằm chằm đống đổ nát, định mượn sức mạnh của đồng minh để tiến hành bao vây giết hại.
“Không sai, giết hắn thì tên trên bảng xếp hạng của chúng ta sẽ có thể tăng thêm một bậc!”
Nghe vậy, các võ giả dị tộc còn lại cũng đều tán thành.
Ỷ vào ưu thế đồng minh, lúc này ai cũng phấn khích tràn trề.
“Ta thật muốn xem xem rốt cuộc các ngươi có năng lực gì.”
Nhưng mà giây sau đó một tiếng cười bỗng dưng vang lên.
Thấy ở cách đống đổ nát hà đá không xa. Lâm Lăng, Trần Tấn và Lạc Hằng bọn họ chẳng biết từ lúc này đã xuất hiện ở đó, ánh mắt lạnh nhìn các võ giả dị tộc và Ải Ma.
“Thật là trời đánh tránh miếng ăn, làm người ta mất hứng.”
Trần Tấn hừ lạnh một tiếng, sự rét lạnh trong mắt bắt đầu nổi lên, mơ hồ mang vẻ tức giận.
“Nếu muốn chết như vậy thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!”
Hắn ta lạnh lùng cười, hai tay nắm chặt trong hư không, trong ta đột nhiên hiện ra trường kiếm màu đen.