Thanh âm của Long Linh mơ hồ có một tia phấn khởi. Từ trước cho tới nay, nó đều bị phong ấn trong Phệ Long kiếm, thẳng đến khi Lâm Lăng xuất hiện, mới có cơ hội gặp lại ánh mặt trời.
Hiện giờ, còn có cơ hội lấy lại thân thể không khỏi làm Long Linh kích động không thôi, khó có thể nói thành lời.
"Đầu rồng? Gần như vậy sao..." Nhưng vừa nghe lời này, cơ bắp khóe mắt Lâm Lăng không khỏi co giật hai cái.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua Kinh Kha, tuy có chút nguy hiểm, nhưng cũng không phải là không thể làm được.
“Chiến Y Nghĩ Nhân!” Lâm Lăng khẽ hô, Chiến Y Nghĩ Nhân lập tức được khoác lên người.
Vèo!
Thân thể của hắn cấp tốc thu nhỏ lại, thẳng cho đến khi nhỏ như kiến, sau đó phóng người cưỡi lên lưng Kinh Kha.
“Kinh Kha, đi!”
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh hai cánh của Kinh Kha bắt đầu chuyển động, nhanh chóng phóng mạnh đi. Hóa thành một vệt sáng màu đen, nhanh như chớp mà bay về hướng đầu của Long Thi kia.
Dọc đường bay còn phải thi triển thuấn di liên tục mới đuổi kịp tốc độ của Long Thi.
Một trước một sau, chỉ cách nhau khoảng mấy chục mét!
Dường như nhận thấy khí tức dao động phía sau, Long Thi quay đầu lại. Trong hốc mắt sâu hút, lóe ra hào quang đỏ tươi khiến người ta hoảng sợ.
Sau đó nó hướng về vị trí của Lâm Lăng.
“Grào!”
Tiếng gào thét hung hãn vang vọng khắp chân trời, một ngụm sát khí màu đen, giống như mũi tên trực tiếp phun ra. Nhưng mà, Lâm Lăng trước mắt này chỉ là ma ảnh phân thân dùng để thu hút sự chú ý của kẻ thù.
Lâm Lăng chân chính vẫn đang mặc Chiến Y Nghĩ Nhân cưỡi trên lưng Kinh Kha, di chuyển đến bên trái Long Thi.
“Kinh Kha, thuấn di đến trên đầu nó!”
Khi ma ảnh phân thân bị sát khí màu đen cắn nuốt, Lâm Lăng cùng Kinh Kha, nhất thời đột nhiên biến mất.
Khi xuất hiện lần nữa đã thuấn di đến trên đầu Long Thi. Hình thái nhỏ như kiến của hắn dừng tại đầu rồng lực lớn, quả thực tựa như một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc.
Thậm chí lúc này Lâm Lăng đang đứng trên thẳng trên đầu của nó mà Long Thi vẫn không mảy may phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nhưng mà, vốn dĩ thân thể Long Thi đã ra tự toả ra hàng loạt luồng sát khí dày đặc, giống như một cơn lốc, điên cuồng quét trên người hắn.
Xèo xèo...!!!
Dưới sự ăn mòn đáng sợ của sát khí, linh khí hộ thể kịch liệt chấn động rất nhanh đã mờ hẳn đi. Đây là dấu hiệu có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
“Liều mạng thôi!” Trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia tàn nhẫn, lúc này hắn cởi bỏ Chiến Y Nghĩ Nhân, khôi phục lại kích thước vốn có.
Tiếp theo, linh lực trong cơ thể hắn bộc phát ra, trực tiếp đánh tán hết sát khí màu đen quấn quanh người, tất cả đều tan đi hết.
"Grừ--!"