Bất luận là địa điểm nào, từ trước đến nay thời gian chờ đợi cứ có cảm giác là vô cùng dài.
Ở vùng núi, hơn một ngàn chủng tộc vừa tài giỏi vừa kiêu ngạo tụ tập ở đây.
Trong lúc đó, mặc dù có đề phòng nhưng cũng cực kỳ ăn ý như bình thường, cũng không sinh ra bất kỳ tranh chấp nào.
Thời gian chỉ còn lại một ngày, ai cũng không muốn ở thời khắc mấu chốt này đi gây thêm phiền phức.
Phóng tầm mắt nhìn lại, khu vực này yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Dường như mỗi người dự thi đều là yên lặng khoanh chân ngồi xuống đất, rơi vào trong trạng thái nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mà nhân cơ hội này, ánh mắt Lâm Lăng lại một mực đánh giá các võ giả ngoại tộc ở đây.
Có đủ ngoại hình, phong cách kỳ lạ, dưới sự giảng giải của Trần Tấn không thể nghi ngờ đã làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Ví dụ như chiến sĩ Bỉ Mông của Thú nhân tộc. Đó là một chủng tộc cực kỳ cường đại, lấy thân phận vương tộc thống lĩnh cả Thú nhân tộc. Hơn nữa chiến lực của chiến sĩ Bỉ Mông tương đối đáng sợ, có được thần lực trời sinh! Một quyền đánh ra võ tu có cùng cảnh giới, chỉ sợ đều khó có thể chống đỡ được.
Đối với việc này Lâm Lăng không khỏi nhìn thêm vài lần, đã thấy những chiến sĩ Bỉ Mông kia chỉ có ba người. Ngoại hình của bọn họ dữ tợn hung hãn bên miệng mọc răng nanh thân thể cường tráng màu xanh biếc, tràn ngập cơ bắp to bự khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.
"Tam Nhãn tộc bên kia? Có đặc điểm võ tu gì?"
Nghe xong Bỉ Mông của Thú nhân tộc, Lâm Lăng đem ánh mắt chuyển hướng về phía ba võ giả ngoại tộc khác ở bên trái.
Thân thể của bọn họ cao nhưng lại gầy gò khuôn mặt có nét đặc biệt ngược lại cũng có nét tương tự với nhân loại. Nhưng trên trán có mọc thêm một con mắt, cũng là điều hiển nhiên.
Con mắt kia, dường như lộ ra linh lực dao động cực kỳ yêu dị nào đó.
Nếu nhìn chằm chằm vào bất chợt cảm thấy có loại cảm giác hoảng sợ.
"Con mắt thứ ba của Tam Nhãn tộc chính là vũ khí của bọn họ."
Trần Tấn lạnh nhạt nói: "Có thể dẫn động linh khí của trời đất hình thành thế công có lực sát thương cực mạnh." "Nhưng mà điểm chủ yếu nhất lại là linh hồn công kích, giết người vô hình."
Một cuộc tấn công linh hồn?
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.
Đến lúc đó nếu như ở trong trận chiến xếp hạng gặp phải Tam Nhãn tộc này, không thể nghi ngờ là phải cảnh giác nhiều hơn.
"Điểm này, ngươi ngược lại không cần băn khoăn." Làm như nhìn ra tâm tư của Lâm Lăng, Trần Tấn lạnh nhạt nói.
"Nói như vậy là ý gì?" Nghe vậy, Lâm Lăng tò mò hỏi.
"Khắc tinh của Tam Nhãn tộc chính là con mắt Luân Hồi." Trần Tấn lạnh nhạt cười, ý vị thâm trường nhìn Lâm Lăng một cái.
Đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhíu, nghe được những lời này ngược lại có thêm vài phần tự tin.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn chuyển động, nhìn về phía mấy con người đang ngồi dưới gốc cây Tử Đằng.
Những người kia lỗ tai vừa nhọn vừa dài, làn da lại trắng nõn nhẵn nhụi, ngũ quan tinh xảo, trông bộ dạng vô cùng xinh đẹp.