Có điều bất cứ ai có thể tới được đây đều quyết tâm giành chiến thắng cho nên đến lúc này làm sao có thể lùi bước được?
“Ngọn núi khổng lồ phía xa kia có tổng cộng 100 đài chiến đấu, có nghĩa là chỉ có 100 vị trí.”
Kẻ giả mạo Thần tộc nói: “Về phần các ngươi, cuối cùng ai có thể đứng trên này thì đều dựa vào năng lực của bản thân cả.”
“Người nào đứng càng cao và có thể leo tới đài chiến đấu trên đỉnh núi thì người đó chính là quán quân của Thiên Tư bảng chủng tộc.”
Vừa dứt lời, hắn ta phất tay.
Vút!
Một chùm tia sáng bắn vào bức màn ánh sáng năng lượng phía trước.
Chỉ trong phút chốc, bức màn ánh sáng mở rộng ra và chấn động kịch liệt, sinh ra từng lớp gợn sóng méo mó.
“Lên!”
Vào khoảnh khắc tiếng quát lạnh lùng vang lên, hơn 1000 thí sinh lao lên như châu chấu.
Sau đó, bọn họ lập tức vọt vào trong bức màn ánh sáng như thiêu thân lao vào lửa.
Ở bên ngoài, Lâm Lăng, Trần Tấn và Lạc Hằng nhìn nhau. Cho dù trong tương lai, bọn họ sẽ phải đối mặt với kẻ địch mạnh tới mức nào nhưng hiện tại trong mắt bọn họ ngập tràn ý chí chiến đấu, không hề sợ hãi.
“Đi!”
Ba bóng dáng cùng nhau lao lên và xông vào bức màn ánh sáng. Nếu như tới đây bọn họ thể hiện nổi bật ở cuộc chiến xếp hạng thì có lẽ danh tiếng của bọn họ sẽ làm rung chuyển thời đại này!
Khi tiến vào trong bức màn ánh sáng, Lâm Lăng cảm thấy bản thân mình có chút trì trệ. Ngay sau đó, hắn cảm thấy dường như linh lự xung quanh bị giam cầm. Cơ thể lơ lửng giữa không trung bị rớt xuống do áp lực nặng nề.
Không chỉ hắn mà Trần Tấn và Lạc Hằng ở bên cạnh cũng với những thí sinh khác cũng bị như thế. Hiển nhiên địa điểm trong bức màn sáng này thiết lập hạn chế bay!
“Chết tiệt, mấy tên tháp Thông Thiên muốn chúng ta làm trò cười sao.”
Lạc Hằng nhíu mày, thầm mắng một tiếng đầy tức giận.
Lâm Lăng bình tĩnh nhìn xung quanh. Hắn thấy tuy rằng nơi này chỉ cách thế giới bên ngoài một lớp ánh sáng nhưng không gian bên trong lại khác hoàn toàn. Không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo, màu sắc của ánh sáng lại mang theo màu đỏ sậm.
Nhìn qua trông vô cùng quỷ dị!