Nghĩ vậy, đa số các thiên tài tới từ các chủng tộc đều không khỏi âm thầm nuốt nước bọt. Đến lúc này, không còn ai dám khinh thường đám người Lâm Lăng nữa.
Trong những ánh mắt ngạc nhiên dần xuất hiện vẻ sợ hãi. Sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy hoàn toàn vượt quá dự tính của tất cả các thí sinh ở đây. Tình cảnh như vậy thậm chí còn lan tới tận các khu vực thế lực khác trên Đại lục Thương Khung.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hình chiếu trên bức màn ánh sáng năng lượng. Ban đầu đa số các thế lực dị tộc đều ôm tâm trạng xem kịch vui, muốn xem đám người Lâm Lăng sẽ bị đánh bại như thế nào.
Tuy nhiên điều mà bọn họ mong chờ hiện tại đó chính là có thể giết tới đài chiến đấu nào! Sự thay đổi tâm lý đã diễn ra, bây giờ không còn là sự phân biệt đối xử giữa các chủng tộc nữa mà là một sự tôn trọng đối với thực lực!
“Lần này, chắc chắn Nhân tộc của chúng ta nhất định sẽ vang danh khắp chốn…”
Tại quảng trường của Cửu Huyền Tông, chưởng giáo Hậu Thiên Thành đứng trên đài cao cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng bàn tay. Nhìn thấy Lâm Lăng và Trần Tấn đang đánh tới lưng chừng núi, hiện tại tâm trạng của ông ta vui mừng khôn xiết!
Trong tình huống này, cho dù là bất cứ ai cũng được. Chỉ cần đánh bại thêm một đối thủ nữa thôi là hai người Lâm Lăng đại diện cho Nhân tộc có thể tiến vào top 50 người dẫn đầu.
“Mau nhìn xem, đối thủ lần này của Thánh Tử điện hạ hình như là tộc Ma m.”
“Như này có chút phiền phức, cách tấn công của tộc Ma m vô cùng quỷ dị. Bọn họ tấn công chủ yếu dựa vào âm thanh, không có hình dạng cụ thể.”
Lời nói của đệ tử Cửu Huyền Tông đã cắt ngang mọi suy nghĩ của Hậu Thiên Thành. Ông ta lập tức chuyển ánh mắt sang đài chiến đấu của Lâm Lăng.
Đối thủ này của hắn có vóc dáng cao gầy, làn da xỉn màu, trên mặt phủ đầy các nốt sần như da cóc trông vô cùng đáng sợ. Điều kỳ lạ nhất chính là trên khuôn mặt gớm ghiếc đó chỉ có một con mắt to, miệng há ra để lộ những dải xúc tu dài màu đen. Bên dưới những chiếc xúc tu đó là một cái miệng nhỏ đầy răng nanh phát ra những âm thanh lạ lùng.
Đây chính là tộc Ma m!
Lâm Lăng nhìn sang đài chiến đấu khác có võ giả Ma m tộc, trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng đã từng xem ở dưới chân núi trước đó.
Đặc điểm tấn công của tộc Ma m chủ yếu là dựa vào những xúc tu trong cái miệng nhỏ của bọn họ. Mỗi xúc tu đều phát ra một loại thanh âm kỳ lạ nào đó không chỉ gây ra ảo giác cho người khác mà còn tạo ra âm thanh ma quái có lực sát thương vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên Lâm Lăng không lạ gì loại thanh âm này. Thật ra kiểu tấn công bằng thanh âm vô hình như thế này còn khó giải quyết hơn cả các chiêu thức võ học truyền thống. Bình thường nghe thanh âm này có vẻ đang ở xa nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã tiến tới gần người nên rất khó phòng bị.
“Tên nhân loại kia, ta thừa nhận ngươi rất mạnh nhưng khi đối mặt với ta, ngươi chỉ có thể dừng lại ở đây thôi.”
Tên võ giả tộc Ma m kia nhìn Lâm Lăng với vẻ lạnh lùng, mười mấy cái xúc tu trong miệng hắn ta giống như những con rắn nhỏ phát ra âm thanh bén nhọn.
“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.”
Lâm Lăng cười lạnh lùng.
Nói xong, trong tay hắn run lên, ánh lửa tràn ngập trên cây Hỏa Lân Long Thương của hắn. Trải qua biết bao nhiêu trận chiến, dĩ nhiên cây thương của hắn đã được rèn luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Đối với thần khí như ‘Phệ Long kiếm’, trước mắt chưa có kẻ nào mạnh tới mức khiến hắn phải thay đổi vũ khí. Có điều hiện tại khi phải đối mặt với võ giả tộc Ma m, có lẽ hắn có thể thay đổi một chút.