Lời này của hắn ta rất thành khẩn, cũng không phải nói chuyện giật gân gì. Dù sao trước đó hắn đã nói rằng trận quyết đấu lần này sẽ ngừng lại đúng lúc, hắn ta thật sự không muốn giết chết Lâm Lăng.
“Vốn tưởng rằng tộc Tinh Linh rất dễ ngại ngùng, không nghĩ tới lại là một tên làm màu.”
“Đúng vậy, sao lại nói vô nghĩa nhiều như vậy, hắn còn chưa bắn ra mũi tên cuối cùng thì làm sao biết Thánh Tử điện hạ của chúng ta không thể cản được chứ.”
“Không sai, còn nói cái gì không chết cũng bị thương, đánh rắm cái gì vậy?”
Thấy tình cảnh này, các đệ tử tông môn trên quảng trường của Cửu Huyền Tông bên ngoài đều bất mãn mà bàn tán.
Tuy thực lực của Vân Minh rất mạnh, bất cứ đệ tử trẻ tuổi nào trong bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn ta. Nhưng các đệ tử Cửu Huyền Tông ở đây lại ôm tự tin rất lớn đối với Lâm Lăng.
Hơn nữa, những lời nói này của Vân Minh thật sự khiến đông đảo đệ tử tông môn đều bất mãn. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, thiên tài tộc Tinh Linh này căn bản không có chiếm chút ưu thế nào trong hai chiêu giao thủ trước đó.
Thế mà dám ăn nói như vậy sao?
Thật là không mắng không thoải mái!
“Ta vẫn nói câu kia, thử đi rồi biết.”
Lâm Lăng rất thản nhiên, cũng không lộ ra chút trào phúng nào trước sự tự tin của Vân Minh. Hắn biết đối phương chỉ có thiện ý, nhưng lời nói này lại có chút quái lạ.
“Một khi đã như vậy, thế thì như ngươi mong muốn.”
Vân Minh nhẹ nhàng thở dài, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Lăng cách đó không xa mơ hồ có một tia thương hại. Vẻ mặt thương xót đó hoàn toàn khiến những đệ tử Cửu Huyền Tông kia càng phát điên!
“Lấy sức mạnh của máu và tự nhiên làm chìa khoá, mở ra cánh cửa thiên địa, tinh lọc vạn vật!” Đúng lúc này, ánh mắt Vân Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nói trầm mà dài cứ như đang lẩm bẩm đọc thần chú cấm kỵ nào đó.
Sau đó, hắn ta rạch qua đầu ngón tay một cái, máu tươi đỏ rực im lặng chảy ra, nhiễm đỏ cả trường cung.
Oanh ——!
Khi máu dung nhập vào trong đó thì cả cây cung lập tức nở rộ ra ánh hào quang lộng lẫy bảy màu. Thần quang hoa mỹ như cầu vồng, loá mắt đến kỳ lạ.
Mà chấn động nhất chính là trong ánh hào quang kia như ẩn chứa một luồng pháp tắc đại đạo mênh mông. Dao động năng lượng mãnh liệt đến mức khiến người ta giật mình!
Dưới sự chấn động của pháp tắc đại đạo, Vân Minh bỗng nhảy lên, xé rách cả sức mạnh hạn chế phi hành trong mảnh đất trung tâm này mà đứng lơ lửng trên không trung.
Ngay sau đó, một mũi tên năng lượng chậm rãi ngưng tụ trên cây cung đó, tỏa ra thần quang lộng lẫy bảy màu.
Mũi tên sắc nhọn trực tiếp nhắm thẳng vào Lâm Lăng.
“Đây là pháp thuật cấm kỵ của tộc Tinh Linh chúng ta, phối hợp với tiễn thuật của ta, cho dù là cường giả bậc chín của Thánh Vực hơi vô ý một chút cũng khó có thể chống đỡ.”
Giữa không trung, Vân Minh dùng đôi tay nắm cung, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và nói: “Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”