Nhớ tới điều ghi chép lại trong gia phả, nắm đó để không cho cái võ giả có mắt luân hồi loài người kia lớn lên mà đã thi hành ám sát một hồi, điều đó đã mang tới kiếp nạn cho toàn bộ tộc ba mắt.
Đối với thảm kịch đó vị lão tộc trưởng này hiển nhiên không muốn tiếp tục giẫm vào vết xe đổ đó nữa.
Nếu như có thể tạo mối giao hảo thâm tình với Lâm Lăng ngược lại sẽ có lợi hơn là thù hận.
Trong lòng nghĩ lại, vị lão tộc trưởng tộc ba mắt đã có đối sách tốt hơn cho tộc mình.
Chiến đài tầng thứ tư.
Lâm Lăng dễ dàng đánh bại hai võ giả Tam Nhãn tộc, chỉ còn lại hai tòa chiến đài.
Trên đó, đều là vương tộc thú nhân tộc, Bỉ Mông!
Loại chủng tộc này lực tấn công cực kỳ đáng sợ, thể chất cường tráng cứng rắn như sắt ngay cả Cự Ma tộc cũng không có cách nào so sánh được.
Một đường giết đến bây giờ, giờ phút này Lâm Lăng sắp đối mặt vương tộc Bỉ Mông, coi như là trước mắt hắn gặp phải kẻ địch mạnh nhất.
Ánh mắt Lâm Lăng nhìn lướt qua phía dưới đã thấy đám người Trần Tấn và Lạc Hằng vẫn ở chiến đài tầng thứ năm, cùng hai vị võ giả Cự Ma tộc chiến đấu.
Trong thời gian ngắn, hẳn là khó phân thắng bại.
Dù sao từ tầng dưới chót không ngừng chiến đấu đến nơi này, các phương diện cơ năng thân thể đều đã không phải trạng thái tốt nhất.
Hơn nữa, càng là võ giả ngoại tộc cao tầng cũng càng không phải hạng người tầm thường gì.
Hơn nữa tầng thứ ba cho đến tầng trên cùng, sáu tòa chiến đài của top 6 tất cả đều là người dự thi của Thiên Ma tộc.
Bọn họ có thể chiếm cứ sáu bảng xếp hạng hàng đầu, thực lực của bọn họ tất nhiên không thể khinh thường!
"Chỉ là một võ tu nhân loại có thể chiến đến nơi này, cho dù bị đánh bại cũng đủ để kiêu ngạo rồi." Nhìn Lâm Lăng lướt tới trên chiến đài, tên chiến sĩ Bỉ Mông kia, giọng nói hùng hậu trầm giọng nói.
Trong lời nói đó, cũng không có nửa điểm khinh miệt Lâm Lăng.
Thú nhân tộc, từ trước đến nay chính là tộc quần sùng bái vũ lực cường đại, vương tộc Bỉ Mông càng là như thế.
Hắn vô cùng hiểu, nhân loại này có thể một đường giết đến khu vực này, dựa vào chính là lực lượng thực chiến thật sự cũng không phải cái gọi là may mắn.
Kỹ năng như vậy, xứng đáng để cho hắn ta cảm thấy nên được tôn trọng.
"Giới hạn cuối cùng của ta, cũng không dừng lại ở đây, bị đánh bại còn rất khó nói." Lâm Lăng cầm Hắc Kiếm trong tay, thản nhiên nói.
"Phải không?" Chiến sĩ Bỉ Mông lạnh lùng cười, bỗng nhiên ánh mắt hắn hung hăng lên: "Vậy ta, chính là điểm giới hạn cuối cùng của ngươi."
Vừa dứt lời, bàn tay tráng kiện kia nắm chặt không khí, nhất thời hiện ra một thanh Hoàng Kim Cự kiếm.
Hoàng Kim Cự kiếm vào tay, một cỗ khí thế bá vương cường hãn đột nhiên từ trên người hắn nhộn nhạo tản mát ra.
"Vương tộc Bỉ Mông! Bách chiến bách thắng!"
"Vương tộc Bỉ Mông, đánh đâu thắng đó! Không gì cản được!"
Thú nhân tộc bên ngoài chiến đài, đều cực kỳ cuồng nhiệt lớn tiếng hô to.
Trường kiếm trong tay Lâm Lăng, chỉ nghiêng trên mặt đất, hắc khí lạnh lẽo nồng đậm quanh quẩn.