Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1177: C1177: Chương 1177



Nếu chết rồi thì hiệu quả, lợi ích hay mặt mũi gì cũng chỉ là thứ vô dụng mà thôi.

“Khải Thác, ngươi phải liều chết giữ gìn tôn nghiêm của Thiên Ma tộc chúng ta, nếu không lấy thủ đoạn nghiêm khắc của Ma Hoàng đại nhân thì ngươi biết sẽ có kết cục gì rồi chứ?” Trên tầng cao nhất của đỉnh núi, thanh niên Thiên Ma tộc đứng trên đài chiến đấu đầu bảng đã nhìn ra tâm tư của đối phương nên lập tức lạnh lẽo mà uy hiếp.

Nghe vậy, võ giả Thiên Ma tộc tên là ‘Khải Thác’ này cảm thấy sau lưng chợt lạnh, trong đầu cũng hiện ra dáng vẻ uy nghiêm khủng bố của Ma Hoàng.

“Liều mạng!”

So sánh giữa Lâm Lăng và Ma Hoàng, hiển nhiên Khải Thác càng sợ hãi Ma Hoàng hơn.

Ánh mắt do dự của hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, sau đó dần trở nên hung ác lên. Ma khí nồng đậm dâng trào ra từ trên người hắn giống như sương đen, tụ lại trên trường kiếm trong tay.

Chỉ thoáng chốc, ma khí và kiếm ý kết hợp lại, bộc phát ra lĩnh vực kiếm khí rất mạnh mẽ.

Ong ——!


Nhưng ngay vào khoảnh khắc Khải Thác muốn phát động thế công tiếp theo, một luồng dao động năng lượng vô hình khó lường đột nhiên không hề báo trước mà bao phủ đến.

Dao động năng lượng kia như ẩn chứa sức mạnh có thể thao túng pháp tắc thời gian, lập tức làm khu vực xung quanh hoàn toàn cứng lại.

Thời Gian Bất Động!

Trong lĩnh vực của pháp tắc thời gian, Khải Thác cảm thấy thân thể như bị phong ấn lại, ý chí chiến đấu vừa nhen nhúm trong lòng đã lập tức tan biến không còn sót lại chút gì, cảm xúc trong lòng bị sợ hãi chiếm đầy.

Nhưng chỉ sau hai giây ngắn ngủn, hắn ta lại mừng rỡ phát hiện hình như thân thể có dấu hiệu được giải trừ phong ấn.

Nhưng lúc này, một ánh kiếm màu đen đột nhiên xé rách cái lồng ma khí hộ thể, lập tức đâm vào ngực hắn ta.

“Phốc!”

Khoảnh khắc Phệ Long Kiếm đâm vào, thân kiếm xoay tròn, trực tiếp cắt trái tim trong cơ thể thành thịt nát.


“A!”

Trường kiếm dính máu rồi rút ra, Khải Thác đau đến kêu la thảm thiết một tiếng, sau đó đầy mặt hối hận mà ngã xuống mặt đất.

Sớm biết như thế thì vừa rồi nên nhận thua, cái gì mà tôn nghiêm của Thiên Ma tộc và thủ đoạn hung tàn của Ma Hoàng đại nhân, so với sinh mệnh của mình thì chúng đều là chó má!

“Cho ta chết dứt khoát chút đi.”

Dựa vào năng lượng ma anh để chữa trị, tuy Khải Thác bị tổn thương trí mạng, nhưng vẫn còn lại một hơi.

Hắn ta bày ra vẻ mặt dứt khoát mà nhìn Lâm Lăng, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt. Nhưng đợi mấy phút mà vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn nhịn không được mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện Lâm Lăng vừa đứng bên cạnh đã lao về hướng đài chiến đấu bảng thứ hai.

“Đây mới là phong thái của cao thủ nhân loại...”

Khải Thác không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, giờ phút này chỉ kính sợ sâu sắc với Lâm Lăng, không có chút ghen ghét nào cả.

“A!” Lúc này lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.