Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1216: C1216: Ngươi không cần lo lắng



Tên đó Lâm Lăng không hề lạ gì, chính là Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc lần đầu gặp ở một tháng trước.

“Chuyện vừa nãy hắn ta đều nhìn thấy rồi sao?!”

Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, cẩn thận nghiêm trọng nhìn chằm chằm đối phương.

Nghe cái giọng nói của tên Ngụy Thần Tộc này lúc vừa rồi tựa hồi đã sớm nhìn thấy toàn bộ quá trình truy sát, đồng thời còn âm thầm nhìn trộm cho mãi đến khi đám tộc Thiên Ma kia bị tách ra thì mới hiện thân đi ra.

Hắn ta rốt cuộc là có mục đích gì chứ?

Trong lòng Lâm Lăng suy đoán như thế, không khỏi để ý nhiều hơn chút.

Từ lần biết được bí tân * (những chuyện cơ mật, riêng tư) từ chỗ của Viêm Ma vương kia hắn luôn có lòng phòng bị đối với đám người thần bí của tháp Thông Thiên này.

“Lâm Thiên, ngươi chính là quán quân của lần Chủng Tộc Thiên Tư Bảng lần này.”


Ở giữa không trung, Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc dùng một loại tư thái đứng ở trên cao nhìn xuống Lâm Lăng.

“Vừa nhận được khẩu lệnh của cấp trên, vì bảo vệ sự an toàn của ngươi nên bảo ta đến đón người tới tháp Thông Thiên.”

Nghe thấy nói thế trong lòng Lâm Lăng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Bảo vệ sự an toàn?

Cái lời này bốc phét cũng thật mượt quá.

Mới vừa rồi còn bị một nhóm lớn cao thủ tộc Thiên Ma truy sát xong cũng không thấy tên này đứng ra bảo hộ cái nào.

Mà bây giờ ngược lại nói là không sao, rồi mới hiện thân ra khoác lác.


“Bây giờ ta có chuyện phải quay về Tông Môn một chuyến, mười ngày sau mới về được tháp Thông Thiên.”

Vẻ mặt Lâm Lăng nhàn nhạt, đúng đắn đúng mực mà nói.

Một thân một mình đi cùng đối phương đến tháp Thông Thiên, Lâm Lăng dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

“Cửu Huyền Tông bên kia ta sẽ phái thủ hạ đến thông báo một tiếng, ngươi không cần lo lắng.”

Giọng của Hồ Vĩ Ngụy Thần tộc có vẻ cương quyết, “Hiện tại ngươi theo ta cùng về tháp Thông Thiên.”

Lâm Lăng nhíu mày, từ chối lần thứ hai nói: “Nếu không có việc gì gấp thì hành trình của ta sẽ do ta tự an bài, thất lễ rồi.”

Năm lần bảy lượt cự tuyệt, ánh mắt của tên Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc rõ ràng có một tia không nhịn được.

“Cấp trên có lệnh rồi, ngươi hôm nay không đi cũng phải đi!”

Giọng nói của hắn ta nhất thời trở nên băng lãnh, lộ ra một loại khí tức mạnh mẽ không thể cãi lại được.

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lăng trong nháy mắt cũng âm hàn hơn vài phần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.