Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trong lúc suy đoán, hắn vẫn chú ý tới Cuồng tướng trung niên ở trước mặt cùng với hơn mười chiến sĩ Cuồng tộc khác đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy bọn họ đặt tay phải ở trước ngực và thi lễ với bức tượng trước mặt với vẻ kính cẩn. Ngay cả 12 Huyết Vệ ở bên cạnh cũng như thế.
Thấy vậy, Lâm Lăng lại càng chắc chắn hơn bức tượng đá trước mặt này chính là vị Cuồng Thần trong truyền thuyết. Trong lòng Lâm Lăng rất kính trọng với vị cường giả võ đạo từng đứng trên đỉnh cao này nên hắn cũng thi lễ giống như những người khác.
Trông thấy hành động của đoàn người Lâm Lăng, Cuồng tướng trung niên dẫn đầu lộ ra vẻ vui mừng. Ông ta có thể cảm nhận được sự chân thành của đoàn người Lâm Lăng, chứ không hề kiêu căng giống như bốn vị Cuồng vương.
Sau khi đi xuyên qua quảng trường là đến Cuồng Thần điện.
“Xích Vưu đại nhân nói rằng muốn mời ngài vào bên trong điện gặp mặt riêng.”
Khi Cuồng tướng trung niên nói tới chữ gặp mặt riêng, dường như giọng điệu của ông ta nhấn mạnh vào chữ đó.
Ẩn ý rất rõ ràng.
“Các ngươi chờ ở bên ngoài.”
Lâm Lăng cũng không quá để tâm tới chuyện này nên hắn nói với bọn Long Nhất.
“Vâng, thưa thành chủ đại nhân.”
12 Huyết Vệ cung kính gật đầu và xếp thành một hàng đứng chờ ở ngoài.
Lâm Lăng điểm chân nhẹ trên mặt đất, thân hình nhẹ nhàng bay vút qua trăm bậc đá rồi xuất hiện trước cửa điện.
Nhìn cánh cửa điện khổng lồ trước mắt, Lâm Lăng bình tĩnh thản nhiên bước vào cổng.
Khung cảnh bên trong cũng không phải quá tráng lệ. Cách bài trí đơn giản lại khiến nó lộ ra khí thế uy nghiêm. Các cột đá của đại điện đều cao to giống như cột chống trời chống đỡ cả tòa điện. Trên bề mặt các cột đá đều được chạm khắc đủ loại đồ đằng. Hình ảnh trên các cột đá khiến cho Lâm Lăng chú ý tới. Đó chính là cảnh tượng chiến đấu của ‘Cuồng Thần’.
Hắn nhìn xung qua thì thấy các hàng chục cảnh tượng được chạm khắc trên các cột đá này. Mỗi chiêu thức chiến đấu của Cuồng Thần đều vô cùng mạnh mẽ và bá đạo. Nếu như nhìn kỹ thì dường như bên trong đó có ẩn chứa ý cảnh huyền ảo nào đó.
Ánh mắt của Lâm Lăng mang theo sự mơ hồ.
Dường như suy nghĩ của hắn vô thức chìm đắm vào cảnh tượng bên trong đồ đằng, hắn không thể khống chế được bản thân muốn khám phá bí ẩn trong đó.
“Cuồng tộc vô thần, Cuồng Vân ta đây sẽ tự biến mình thành thần!”
“Ha ha ha…!”
Khi ý thức của hắn chìm đắm vào trong đó, đột nhiên trong đầu Lâm Lăng có một giọng nói uy nghiêm vang lên. Ngay sau đó, tiếng cười ngạo nghễ vang vọng giống như sấm sét nổ ầm ầm bên tai khiến cho biển Tinh Thần của Lâm Lăng bị chấn động suýt nữa bị sụp đổ.
“Sao lại thế này?”
Trong lòng Lâm Lăng kinh sợ, hắn vội vàng kích hoạt Võ ý Luân hồi để bảo vệ tâm trí của bản thân, đồng thời thu ý thức của bản thân lại.