Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhưng mà, cái làm cho Lâm Lăng đặc biệt cảnh giác lại là vị Cuồng Vương cuối cùng kia. Dung mạo của hắn tương đối trẻ tuổi, ánh mắt lãnh đạm, tóc đỏ choàng qua vai, để lộ ra vài phần tiêu sái lạ thường.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, vị Cuồng Vương tóc dài trẻ tuổi này đều chưa từng phát biểu câu nào. Bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ, thường thường kẻ như thế mới là đáng sợ nhất.
Từ điểm này, Lâm Lăng cũng không khỏi lưu ý đến tên này nhiều hơn một ít. Mắt thấy bọn Kình Nạp lại bắt đầu nhằm vào Lâm Lăng, Xích Vưu với tư cách là chủ nhà, lại là giữ im lặng.
Năm ngàn vạn đá Linh Dương đã giao ra, đương nhiên hắn ta muốn Lâm Lăng sẽ nhận trọng trách làm lá chắn này.
Bầu không khí giữa hai bên nhất thời lâm vào một loại tình thế quỷ dị.
"Nhóc con, đừng tưởng rằng ngươi không lên tiếng, thì việc này cứ như vậy đi qua."
Kình Nạp hùng hùng hổ hổ, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, lạnh lùng nói: "Vì sao thành Thiên La các ngươi không nộp lên phần cống phẩm năm nay?"
“Nếu không có một lý do hợp lý, thì ngươi nên chuẩn bị tinh thần gánh lấy hậu quả đi!”
Thời điểm nói lời này, ánh mắt hắn cố ý quét về phía Xích Vưu. Rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ, bóng gió nhắc nhở người sau.
Bọn họ có thể trở thành tứ đại Cuồng Vương của Cuồng tộc như hiện giờ, ngoại trừ thực lực bậc nhất ra thì phương diện mưu trí cũng vượt xa người thường.
Hôm nay đến Cuồng Thần Điện, đã nhìn ra mấy trò vặt của Xích Vưu. Đã nhìn ra như vậy thì trước tiên cứ giải quyết cái lá chắn này trước, cho đối phương tận mắt chứng kiến kết quả vi phạm hiệp định!
Đối mặt với uy hiếp của Kình Nạp, Lâm Lăng thong dong thản nhiên nói: "Gần đây ở khu vực thành Thiên La tài chính khó khăn, nếu Kình Vương khoan hồng rộng lượng, có thể viện trợ chúng ta một ít tài nguyên."
Cái gì?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Kình Vương trong nháy mắt âm trầm xuống. Cống phẩm chưa nộp lên mà còn muốn vớt vát tài nguyên viện trợ từ chỗ bọn họ. Quả thực là mơ tưởng!
“Khốn khiếp, bổn vương thấy ngươi chán sống rồi đúng không!” Kình Nạp nổi giận quát to, bàn tay nặng nề vỗ lên bàn ăn. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, bàn đá võ vụn trong nháy mắt.
Sau đó bàn tay hắn ta đảo mạnh, từng luồng khí màu đỏ bắt đầu khởi động, chỉ thấy từng luồng khí kia từ từ dày thêm, sau đó bắn ra y như các lưỡi dao sắc bén.
Xẹt xẹt!!!
Trong chốc lát, vô số mảnh vụn xé gió bắn về phía Lâm Lăng.
Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, đối mặt với Cuồng Vương có thể sánh ngang với nửa bước cảnh giới Đế Tôn, hắn chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Ầm --!
Trong phút chốc, linh lực hùng hồn từ trên người Lâm Lăng bộc phát, trực tiếp hình thành lực chấn động mãnh liệt như thủy triều, bao phủ khu vực quanh thân.
Phanh! Phanh! Phanh!!!
Vô số luồng khí dạng lưỡi dao tấn công vào tầng phòng ngự của hắn, không ngừng truyền ra tiếng động nặng nề.
Thế công uy lực dọa người như vậy, cũng không thể công phá được lớp phòng ngự bên ngoài thân thể Lâm Lăng.
Nhưng mà để có thể duy trì tầng phòng ngự này, lượng năng lượng Lâm Lăng tiêu hao lớn hơn rất nhiều so với Kình Nạp. Dù sao thực lực chênh lệch của hai bên vẫn rõ ràng ở đó, hắn nhất định phải cái trả giá lớn hơn, mới có thể ngăn cản đòn công kích của đối thủ.