Một lúc sau, một tấm Truyền m phù bay ra từ nhẫn trữ vật của hắn ta.
“Bẩm Kình Vương đại nhân, ta đang không ở cùng với chủ tướng. Căn lều của ngài ấy được bao phủ bởi trận pháp ngăn cách, có vẻ như ngài ấy đang nghiên cứu chiến lược gì đó nên không muốn ai quấy rầy.”
Tốc độ phản hồi khiến cho Kình Nạp khá ngạc nhiên.
Trận pháp ngăn cách, hóa ra là vậy…
Sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, sau đó hắn ta lại lấy Truyền m phù ra.
“Đằng phó tướng, ngươi lập tức đi truyền lời của ta nói chủ tướng Kình mau điều động quân đội đi tấn công khu vực thành Thiên La!”
Đối mặt với thuộc hạ của mình, giọng điệu của Kình Nạp uy nghiêm hơn hẳn.
Tuy nhiên khi hắn ta chuyển mắt sang nhìn 4 tên cường giả Thiên Ma mười cánh, trên khuôn mặt lại nở nụ cười chào đón.
“Dựa theo điều kiện đã bàn bạc với nhau trước đó, ta sẽ giúp ngươi xử lý điện chủ hiện tại của Cuồng Thần điện và đưa bộ chiến giáp Cuồng Thần về Ma cung.”
Tên thủ lĩnh Thiên Ma mười cánh trung niên lạnh lùng nói: “Bởi vì tốc độ hành quân của ngươi quá chậm cho nên bọn ta sẽ tới thành Thiên La trước để xác định xem thành chủ Thiên La có ở đó không.”
“Đi!”
Sau khi nói xong, 4 tên cường giả Thiên Ma không thèm để ý tới phản ứng của Kình Nạp mà lập tức hóa thành 4 bóng đen bay ra khỏi điện.
Sau khi xác định bọn họ đã rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Kình Nạp biến mất.
“Tộc Thiên Ma đúng là một đám ngạo mạn!”
Hắn ta tức giận hừ một tiếng, hiển nhiên trong lòng có chút khó chịu: “Nếu như không cần mượn sức của các ngươi thì ông đây còn lâu mới đi hầu hạ!”
Vù!
Vừa dứt lời, một tấm Truyền m phù lại bay ra.
“Kình Vương đại nhân, xảy ra chuyện rồi, Kình chủ tướng không hề ở trong căn lều.”
“Hơn nữa trên mặt đất lại còn có vết máu, thuộc hạ nghi ngờ ngài ấy đã gặp phải chuyện bất trắc!”
Ngay khi tấm Truyền m phù bay ra, thanh âm của tên thuộc hạ Đằng phó tướng vang lên.
Cái gì?
Gặp chuyện bất trắc?
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Kình Nạp lập tức thay đổi.
Bên trong quân khu có đến hơn 10 vạn tướng sĩ, đội hình lớn đến như thế sao có thể gặp chuyện bất trắc mà lại không có động tĩnh gì?
Thích khách?
Suy nghĩ một hồi, Kình Nạp mới nhớ ra trong giới võ tu tồn tại loại nghề nghiệp này.
Chỉ có thích khách mới có thể làm ra mọi chuyện mà không có bất cứ động tĩnh nào như vậy!
Thế nhưng người có thể ám sát được một Cuồng tướng cấp 9 như Kình Võ chắc chắn có tu vi rất mạnh, ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Cuồng vương!
Tuy nhiên ở trong Cuồng tộc chưa từng có một tổ chức thích khách nào như vậy cả. Xem ra có lẽ nó bắt nguồn từ giới võ tu nhân loại. Nói cách khác, tên thích khách giết chết em trai hắn ta rất có khả năng là cường giả nhân loại!
Rốt cuộc đó là ai?
Trong lòng Kình Nạp lúc này vừa sợ lại vừa tức giận.
Hắn ta nhớ rõ bản thân mình chưa từng có tranh chấp gì với võ tu nhân loại, làm sao đột nhiên em trai hắn tại lại bị thích khách ám sát được, hơn nữa lại còn bị ám sát ngay vào thời khắc mấu chốt như thế này.
“Chẳng lẽ Cuồng Thần điện bên kia mời tên sát thủ cường đại kia tới?”
Nghĩ vậy, sắc mặt Kình Nạp tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ tức giận khó che giấu.
Vù!