Nghe vậy, cường giả mười cánh cầm đầu lập tức nhăn mày lại.
“Khó trách vừa rồi tiểu tử kia trốn vào nơi này, thì ra sớm đã có đường lui!”
Trong mắt gã dâng trào sự lạnh lẽo, hừ lạnh mà nói: “Con mồi tới tay mà lại để chạy thoát như vậy, thật là mất hứng!”
Bảng truy nã Huyết Sát Lệnh do Ma Hoàng đích thân hạ lệnh, hễ người nào có thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được trọng thưởng, thậm chí thăng quan tiến chức. Nếu không thì toàn bộ võ tu Ma tộc cũng sẽ không chạy theo như vịt như thế.
“Đừng nản chí, ta còn không có chạy.” Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Lâm Lăng không nhanh không chậm mà đi ra.
Động tĩnh đột nhiên vang lên không khỏi khiến bốn gã Thiên Ma mười cánh hơi giật mình, ánh mắt sắc bén lập tức phóng ra phía sau, dừng lại trên người Lâm Lăng.
“Ngươi còn chưa trốn!”
Nhìn thấy Lâm Lăng còn ở đây, bốn gã Thiên Ma mười cánh võ giả đều cảm thấy kinh ngạc. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Cần thiết sao?” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười lạnh, “Vì lập nên vây trận này, ta đã lãng phí không ít tinh lực.”
“Dùng mảnh rừng trúc Kiếm làm nơi táng thân của các ngươi cũng coi như tao nhã.”
Cuồng vọng!
Lời này của Lâm Lăng thật sự quá ngông cuồng!
Bốn gã võ giả mười cánh tộc Thiên Ma lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Chỉ dựa vào ngươi, có đủ tư cách hay sao?” Cường giả mười cánh cầm đầu cũng cười lạnh một tiếng, khinh miệt mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Trong Chủng Tộc Thiên Tư Bảng vào ba năm trước đây, gã biết thiên phú võ đạo của Lâm Lăng rất tốt, khi đó tu vi thực lực đã đến cảnh giới Thánh Vực cấp sáu.
Tuy rằng thời gian đã qua ba năm, nhưng có thể tăng lên được bao nhiêu?
Dù lợi hại đến mấy, mỗi năm tăng được một đại cảnh giới thì nhiều nhất cũng chỉ đến Thánh Vực cấp chín.
Mà cấp bậc thực lực của Thiên Ma mười cánh bọn họ sánh ngang với cảnh giới Bán Bộ Đế Tôn của võ tu nhân loại. Bốn tên cộng lại thì nghiễm nhiên có thể chống lại một cường giả cảnh giới Đế Tôn chân chính.
Xét về phương diện nào thì sức mạnh lúc này của bọn họ đều hoàn toàn nghiền áp Lâm Lăng. Cho nên họ đều cảm thấy không đáng quan tâm đến lời nói ngông cuồng vừa rồi của Lâm Lăng.
“Có thể chết bởi Huyết Sát Lệnh của tộc Thiên Ma chúng ta, trong giới võ tu nhân loại thì ngươi cũng coi như kẻ đầu tiên.” Cường giả Thiên Ma mười cánh cầm đầu lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, “Cho nên, cho dù chết cũng đủ để kiêu ngạo.”
Oanh!
Tiếng nói vừa dứt thì gã cũng không nói nhảm nhiều với Lâm Lăng nữa mà thân thể đột nhiên lao vút tới. Trường kiếm trong tay gã tràn ngập ma khí, quanh quẩn pháp tắc hắc ám nhàn nhạt mà đâm thẳng vào Lâm Lăng.
Nhưng mà, khi kiếm này đâm ra, gã chú ý thấy khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười trào phúng, hơn nữa toàn bộ quá trình không có dấu hiệu tránh né nào cả.
Trong khoảng cách lúc này, dù thế nào thì Lâm Lăng cũng không có khả năng thoát thân được.
“Đi chết đi!” Gã quát lạnh một tiếng, mũi kiếm bộc phát ra ma khí nồng đậm, gần như không chút trì hoãn mà trực tiếp đâm vào ngực Lâm Lăng.