Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 139: 139: Chiếc Tên Lửa Lại Xuất Hiện Lần Nữa




Đối với Dương Thần Cơ trong miệng Mạc Vân Thiên, mặc dù trong lòng Lâm Lăng có chấn động, nhưng trên mặt vẫn không chút gợn sóng, không sợ hãi như cũ.

Bởi vì, thích khách lúc ấy ám sát Dương Thần Cơ chính là hắn!
Nếu bây giờ mà lên tiếng, không cẩn thận nói lỡ miệng, chắc chắn sẽ bại lộ thân phận chân chính của mình.

"Lần này, thật sự là đụng vào họng súng rồi.

" Trong lòng Lâm Lăng âm thầm líu lưỡi.

“Ngươi nô dịch đồ đệ của viện trưởng đại nhân, không sợ đắc tội ông ta sao?
Mắt thấy Mạc Vân Thiên khống chế phù Nô Ấn đang muốn động thủ, Lâm Lăng định hỏi thêm một chút gì đó.

Đắc tội?
Nghe vậy, Mạc Vân Thiên lại âm dương quái khí nở nụ cười.

Có lẽ là hắn cảm thấy Lâm Lăng lúc này, không có chút cơ hội nào đào thoát khỏi tay hắn, cũng không nóng lòng động thủ nữa.

"Phù Nô Ấn một khi khắc vào linh hồn, trừ phi vận dụng Sưu Hồn Thuật, thì mới có thể kiểm tra ra.

"
Trên mặt Mạc Vân Thiên dâng lên một tia ý cười âm u, nói: "Nhưng Sưu Hồn Thuật có tác dụng phụ cực lớn, nhẹ thì biến thành si tàn, nặng thì chết.


"Nếu Ứng Nguyên Tử không thật sự xác định chính xác, chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà đi thi triển Sưu Hồn Thuật đối với học trò cưng của hắn.

"
Tên này, quả nhiên là ác độc mà.

Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống.


Có lẽ, hành vi biếи ŧɦái này của đối phương, cho dù là tổ phụ của hắn là Kiếm Thánh mắt mù, rất có thể còn chưa biết đến nữa.

Nếu biết mà còn ngầm đồng ý, như vậy đội hình của thế lực này, thật là cực kỳ khủng bố.

Dù sao sau lưng có cường giả thánh vực làm chỗ dựa, có thể không đáng sợ sao?!
Nghĩ đến đây, Lâm Lăng nhất thời có loại cảm giác sởn tóc gáy.

"phù Nô Ấn một khi trồng xuống, linh hồn ngươi sẽ hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ, không cách nào thức tỉnh đôi mắt Luân Hồi nữa.

"
Mạc Vân Thiên tiếc nuối giọng điệu, lại rõ ràng mang theo ý cười tàn khốc: "Không thể tưởng được người có thiên phú đôi mắt Luân Hồi ở thời đại này, còn chưa thức tỉnh, đã chết non trong tay ta, thật sự là đáng tiếc, chậc chậc.


Dứt lời, Mạc Vân Thiên cũng không nói nhảm nữa, trong lòng bàn tay dán vào phù Nô Ấn kia, hung hăng hướng về phía đầu Lâm Lăng, tung một chưởng đánh tới.

Lúc này Lâm Lăng đã biết nguồn gốc sự việc, đương nhiên sẽ không tiếp tục ngồi chờ chết.

"Tiểu Hổ! " Lập tức, tâm thần hắn khẽ động, đang muốn triệu hồi Hỏa Lân Hổ, đột nhiên một đạo tiếng xé gió bén nhọn từ bên ngoài vang lên.

Phanh!
Trong một thoáng chốc, cửa sổ thủy tinh không hề báo trước mà đột nhiên nổ tung.

Ngay sau đó, một mũi tên đỏ thẫm mang theo ngọn lửa bao quanh nó, mạnh mẽ bắn vào, ngay lập tức xé nát linh khí trong phòng.

Sau khi tinh thần lực khí tràng phá vỡ, Lâm Lăng cũng khôi phục năng lực hoạt động trong nháy mắt.

Lập tức, thân hình hắn nhanh chóng lui về phía sau, cũng bỏ đi ý niệm triệu hồi Hỏa Lân Hổ ra.


Mạc Vân Thiên tung ra một chưởng thất bại, nhất thời kinh hãi nhìn về phía mũi tên đột nhiên bắn tới.

Phập——!
Chỉ thấy mũi tên kia, hung hăng cắm vào vách tường phía đối diện, đuôi mũi tên hung hăng run rẩy, lan ra ánh lửa nóng rực.

Mà vách tường kia, rất nhanh hiện lên rất nhiều vết nứt, mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ!
“Mũi tên này, thật quen thuộc!”
Thấy một màn này, trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, nhất thời nhớ tới mũi tên bắn tới lúc hắn bị bao vây ở rừng trúc hơn hai năm trước, nhờ có người thần bí kia bắn ra một mũi tên, mới dọa mấy kẻ xấu chạy đi.

Mà giờ phút này, mũi tên lửa này lại xuất hiện.

Chẳng lẽ, người thần bí sử dụng cung đó, cũng ở trong học viện Thiên Diễn này?!
Nhưng mà tình trạng hiện tại, không cho phép Lâm Lăng suy tư quá nhiều, lập tức thi triển Du Long Bộ ra.

Hắn không cách nào xác định, rốt cục ở học viện Thiên Diễn này còn có bao nhiêu người là đồng bọn với Mạc Vân Thiên, tiếp tục ở lại ở chỗ này, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Tuy rằng trên người hắn có rất nhiều lá bài tẩy, dư sức đối phó Mạc Vân Thiên này.

Nhưng lúc này, còn chưa phải lúc thích hợp để bại lộ thực lực.

Sau đó chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Lâm Lăng trực tiếp đập cửa sổ chạy trốn.

“Đồ khốn nợ, lại tới phá chuyện tốt của ta!”
Nhìn chiếc tên kia, sắc mặt Mạc Vân Thiên lúc này đã âm trầm đến cực điểm.

“Không thu phục được Lâm Lăng, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi làm sao nói chuyện với Tam điện hạ!”
Trong mắt hắn lóe ra lửa giận khó có thể ngăn chặn, ánh mắt ngoan lệ nhìn về phía thân ảnh khôi ngô lưng đeo trường cung vừa biến mất ngoài cửa sổ.


Sau khi Lâm Lăng nhảy lầu rời đi, động tĩnh nơi này rất nhanh dẫn tới hơn mười thành viên đội chấp pháp.

Mạc Vân Thiên cũng phát hiện được, bàn tay vung lên, tinh thần lực nhanh chóng phóng ra, trực tiếp nghiền chiếc tên trên tường kia thành bột phấn.

Thân pháp của bọn họ cực nhanh, giống như u hồn, đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng.

“Mạc đạo sư, vừa rồi phát sinh chuyện gì?”
Nhìn cửa sổ phòng vỡ vụn, cùng với vách tường đầy vết nứt, chấp pháp đội trưởng cầm đầu hỏi.

"Không có việc gì, vừa rồi đang thí nghiệm phù văn pháp thuật mới, điều khiển không cẩn thận nên gây ra tai nạn.

" Mạc Vân Thiên đè nén tức giận trong lòng, sắc mặt bình thản nói.

"Không có việc gì là tốt rồi.

" Nghe vậy, đội trưởng đội chấp pháp cũng không nghĩ nhiều, lạnh nhạt gật đầu.

Bình thường đạo sư trong học viện nghiên cứu phù văn pháp thuật, cũng hay phát sinh những việc tương tự.

Nên khi Mạc Vân Thiên nói vậy, cũng không có khiến cho bọn họ nghi ngờ.

Sau khi xác định không có việc gì, hơn mười thành viên đội chấp pháp lập tức xoay người rời đi.

Trong phòng, sắc mặt Mạc Vân Thiên một lần nữa trở nên âm trầm vô cùng.

Hắn đi đến con đường bên ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn Lâm Lăng đang thi triển Du Long Bộ chạy về phía khu ký túc xá cách đó không xa.

"Tiểu tử, chỉ cần ngươi tiếp tục ở lại học viện Thiên Diễn, tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.

" Khóe miệng Mạc Vân Thiên nổi lên một tia cười lạnh dữ tợn, bàn tay chậm rãi nắm chặt, tinh thần lực hùng hồn ở trong lòng bàn tay tùy ý càng phá.

Đương nhiên, hắn cũng không lo lắng Lâm Lăng sẽ đem chuyện hôm nay phơi bày ra ngoài.


Có tầng quan hệ huyết thống với tằng tổ phụ, cộng thêm hình tượng đạo sư từ trước đến nay hắn vẫn ngụy trang ở học viện Thiên Diễn, cho dù Lâm Lăng thật sự nói ra, cũng tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng.

! !
Lúc này, trên đường chạy tới khu ký túc xá, tâm tình Lâm Lăng vô cùng nặng nề.

Không thể tưởng được chủ mưu âm mưu tạo phản, lại là đạo sư của học viện Thiên Diễn, Mạc Vân Thiên.

Hơn nữa, người này còn là chắt của Kiếm Thánh mù.

Nếu như cứng đối cứng, chỉ sợ cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế.

Chết người nhất chính là, súc sinh kia lại nói nhìn trúng mình gì đó.

Chẳng lẽ là do đôi mắt Luân Hồi? Hoặc là thiên phú tu luyện chung cực?
Trong lúc lòng gấp gáp suy nghĩ, suy nghĩ của Lâm Lăng lập tức trở nên phức tạp.

Cứ như vậy, Lâm Lăng mang theo tâm tình lộn xộn, trở lại ký túc xá.

Hắn đẩy cửa đi vào, thấy đám Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc đều ở đây, đang cầm hoa quả đùa giỡn Tiểu Bạch.

Mà Lôi Mông thì xách quần từ hậu viện tiến vào, tựa như vừa mới đi vệ sinh xong.

Ánh mắt Lâm Lăng liếc tới phía sau Lôi Mông, cây cung dài dùng vải cột lại trên lưng, không khỏi như có điều suy nghĩ.

Chẳng lẽ cao thủ thần bí vừa rồi là Lôi Mông?!
Không, không thể nào.

Tu vi hiện tại của lão tam cũng chỉ là Chiến sĩ cấp 6, sao có thể dễ dàng phá vỡ tinh thần lực của Mạc Vân Thiên như vậy.

Trong lòng Lâm Lăng suy tư một hồi, liền âm thầm lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ này.

Nhưng mà, vị cao thủ thần bí sử dụng cung tiễn kia, lại còn ở trong học viện Thiên Diễn này, sẽ là ai đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.