Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 142: 142: Đòn Công Kích Linh Hồn




“Mau xem, quầng sáng biến thành màu đen rồi kìa!”
“Màu sắc này chứng tỏ sư huynh Lâm Lăng đã mở ra sức gió cấp khó khăn.”
“Lập tức nhảy đến cấp khó khăn, cũng không biết sư huynh Lâm Lăng có thể chống đỡ được bao lâu.”
Sau khi quầng sáng trong khu thử nghiệm của Lâm Lăng thay đổi thì mọi người bên ngoài lập tức xôn xao cả lên.
Giờ khắc này, không ai cảm thấy nhàm chán nữa, ngược lại đều phấn chấn tinh thần, ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm vào đó.
“Phanh!”
Trong trận cuồng phong, Lâm Lăng bị gió đánh thật mạnh vào vách đá, mặc dù thân thể hắn cường tráng, hơn nữa có linh khí hộ thể, nhưng lần này cũng bị va chạm đến tổn thương gân cốt, khí huyết trong cơ thể cuộn trào.
Sức gió cấp khó khăn giống như lốc xoáy, khó có thể đánh giá được hướng gió quét tới.

Nơi nó đi qua, dòng khí điên cuồng gào thét.
Thậm chí trong những dòng khí đó trộn lẫn từng luồng gió màu đen có được lực sát thương mang tính thực chất!
Tảng đá nào bị quét trúng cũng lập tức bị cắt ra, nếu như thân thể máu thịt gặp phải những luồng gió màu đen đó thì hậu quả không khó tưởng tượng!
Cũng may lúc này Lâm Lăng không nằm trong dòng khí, không bị ảnh hưởng gì.
Tuy là như thế, nhưng những luồng gió mãnh liệt xung quanh cũng vô cùng hung hãn, làm hắn một bước cũng khó đi.
“Sức gió cấp khó khăn thật sự lợi hại.” Lâm Lăng không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Hắn lập tức đứng lên, thúc giục linh khí toàn thân trở thành ô dù để chống cự lại sức gió.
“Không được, như vậy căn bản không cảm nhận được gió.”
Lâm Lăng nhanh chóng phát hiện, dưới sự ngăn cách của linh khí, hắn hoàn toàn không cảm ứng được tốc độ gió đang di chuyển.
Làm như vậy tuy có thể nhẹ nhàng chống cự sức gió, nhưng cũng không còn ý nghĩa gì, chỉ khi nào khiến thân thể dung hòa vào đó thì mới có thể cảm nhận rõ được sức mạnh của gió.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng đột nhiên ngừng dòng linh khí dùng để chống cự sức gió lại, hoàn toàn phơi bày thân thể ra để nghênh đón cơn lốc xung quanh.
Oanh ——!
Kế tiếp, thân thể hắn hoàn toàn bị cuồng phong hất văng đi lần nữa.
Trong cơn lốc đó, Lâm Lăng giống như con diều đứt dây, bị sức gió hung hãn tùy ý kéo bay, kéo mạnh ở giữa không trung.
Lâm Lăng trực tiếp nhắm mắt lại, muốn nương theo gió để điều chỉnh góc độ thân thể.
Thuận gió thì nhanh, ngược gió thì chậm.
Đây là nguyên lý dễ hiểu nhất trong ý cảnh của gió, cũng là con đường duy nhất để Lâm Lăng nhập môn.

Nếu có thể hiểu được căn nguyên sức mạnh trong đó thì hắn sẽ thật sự khống chế được nó.
“Rầm!”
Thân thể Lâm Lăng lại đánh thật mạnh vào vách đá lần nữa, quần áo trên người hắn sớm đã rách mướp, da thịt cũng có nhiều vết thương.
Nhưng Lâm Lăng vẫn không dao động, nếu bị có chút vết thương này mà kêu khổ thấu trời thì còn tu võ đạo cái gì?
Rầm! Rầm!! Rầm!!...

Cứ như vậy, Lâm Lăng lần lượt nếm thử, rồi lại lần lượt thất bại.
Mỗi lần hắn đập vào vách đá thì sẽ truyền ra tiếng vang nặng nề, Lâm Lăng đã không đếm được mình đã va chạm bao nhiêu lần, thậm chí đã quên mất thời gian trôi đi thế nào.
Thân thể và tâm trí của hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào cơn gió.
“Mười ngày rồi mà sư huynh Lâm Lăng còn chưa đi ra nữa.”
“Hơn nữa còn là cấp khó khăn, lần đầu tiên ta nhìn thấy có người kiên trì lâu như vậy.”
Ở bên ngoài không ngừng vang lên tiếng bàn tán ngạc nhiên.

Tuy thời gian đã qua mười ngày, nhưng đám người ở nơi này vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Mà trong sân tu luyện thứ sáu, sức gió hung hãn rung động vang dội, giống như thiên quân vạn mã lao nhanh mãnh liệt!
Lúc này thân thể Lâm Lăng vẫn giống như trước đó, bị gió cuốn bay đi không biết theo hướng nào.

Nhưng ngay vào lúc sắp đụng vào vách đá, Lâm Lăng bỗng giơ tay quét qua, đột nhiên mang theo một cơn gió mạnh làm ảnh hưởng hướng gió.
Sau đó có thể nhìn thấy, thân thể hắn đã an toàn tránh đi cú va chạm vào vách đá ngay giữa không trung, tạo nên một đường cong quỹ đạo tuyệt đẹp.
Sau đó, thân thể hắn tùy tiện bay múa trong cơn gió, lơ lửng vững vàng.
Trải qua mười ngày tu luyện và thích ứng, Lâm Lăng đã bắt đầu thích ứng sức gió cấp khó khăn này, hơn nữa có thể mượn gió để điều chỉnh thân thể, đạt tới trạng thái cân bằng.
Cảm nhận được tốc độ gió di chuyển trên người, Lâm Lăng có cảm giác nhẹ nhàng như cá gặp nước.
Hiện giờ chỉ cần có gió, dù hắn không dùng đến linh khí thì cũng có thể hai chân không chấm đất, điều khiển gió để lao đi.
“Ta chạm đến ý cảnh của gió rồi.”
Lâm Lăng mở hai mắt ra, trong đồng tử xám trắng hiện lên chút sáng ngời.
Kế tiếp chính là cấp hủy diệt.

Tuy hắn ở nơi này mười ngày đã thích ứng với sức gió cấp khó khăn, nhưng Lâm Lăng còn tính thử cấp hủy diệt đáng sợ nhất.
Nghĩ vậy, Lâm Lăng lập tức quyết tâm, lấy phù ngọc bài ra rồi kích hoạt phù văn cuối cùng.
Ầm ầm ầm!!!
Chỉ trong chốc lát, cơn gió trong cốc giống như sóng thần bất ngờ ập đến, điên cuồng bạo động, mọi nơi xung quanh đều hình thành từng luồng gió lốc.
Cùng lúc đó, quầng sáng bao phủ khu vực thử nghiệm này cũng lập tức biến thành một mảnh đỏ sậm.
Hơn nữa dạng gió lốc khủng bố này mang đến cảm giác như cảnh tượng hủy diệt trời đất.
Cơn lốc diễn sinh ra từ cấp khó khăn chỉ mang theo một phần nhỏ luồng gió sắc bén, mà trong loại gió bão cấp hủy diệt này thì tràn ngập chúng.
Vèo vèo vèo!!!
Những nơi bị cơn gió màu đỏ sậm đó thổi quét qua, đất đá chung quanh đều lập tức bị dập nát.
Trong chớp mắt, cả người Lâm Lăng cũng bị sức gió thổi bay, phù ngọc bài trong tay văng ra khỏi bàn tay.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được làn da mình thật đau đớn.
Dưới sự thổi quét của trận gió sắc bén cực đoan này, hắn bị cắt ra vô số vết thương nhỏ chi chít, từng giọt máu lập tức chảy ra bên ngoài thân thể.

“Sức gió thật đáng sợ!”
Sắc mặt Lâm Lăng lập tức thay đổi, trong lòng cũng chấn động không thôi.
Khó trách học viện Thiên Diễn nghiêm cấm mục này, làm vậy không khác gì tìm đường chết cả.
Kích hoạt Long Hồn!
Trong lòng Lâm Lăng lập tức dao động, trực tiếp mở ra hình thái chiến đấu Long Hóa, hai mắt nhanh chóng hiện lên một màu đỏ tươi hung ác.
Vảy đen bao trùm toàn thân, trận gió chém khắp cơ thể hắn làm truyền ra một loạt tiếng ‘keng keng’ chói tai.
Tuy sau khi Long Hóa, khả năng phòng ngự của thân thể rất mạnh, nhưng đối mặt với loại cuồng phong cấp hủy diệt này thì ý cảnh trước đó hắn khống chế được đột nhiên trở nên không đủ sức.
Trong cơn gió lốc quá mãnh liệt, thân thể hắn khó mà ổn định lại được.

Cứ như vậy, Lâm Lăng dựa vào thân thể mạnh mẽ để làm lơ sự càn quét của trận gió, bắt đầu điều chỉnh nhằm thích ứng.
“Cấp hủy diệt!”
“Đó là sức gió cấp hủy diệt đấy!!”
Bên ngoài, khi những người vây xem nhìn thấy quầng sáng biến thành màu đỏ sậm thì hiện trường lập tức sôi trào.
“Rốt cuộc sư huynh Lâm Lăng cũng mở ra cấp bậc đáng sợ nhất!!”
Cả đám người kinh hãi kêu to, trong mắt tràn ngập sùng bái và nóng bỏng.
Tuy trong những người này cũng có kẻ từng tò mò mở ra cấp hủy diệt, nhưng khi bọn họ vừa đến gần sân tu luyện, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố sâu trong sơn cốc thì lập tức bị dọa lùi bước.
“Không biết sư huynh Lâm Lăng có thể chống đỡ được bao lâu?”
“Nhiều nhất là một ngày, dù sao trong cơn gió đáng sợ đó, tốc độ khôi phục linh khí rất khó đuổi kịp tiêu hao.”
Sau khi Lâm Lăng mở ra sức gió cấp hủy diệt, bầu không khí vốn trầm tĩnh ở hiện trường lại nóng bỏng lên lần nữa.

bọn họ đều cảm xúc trào dâng liên tục thảo luận và nhận xét.
Nhưng mãi đến ngày hôm sau, Lâm Lăng vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi ra.
Lúc này hắn đã dần dần thích ứng với sức gió, thân thể cũng có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng trong gió.
Thậm chí dù bên người đột nhiên xuất hiện một cơn lốc hỗn loạn thì Lâm Lăng cũng có thể điều khiển thân thể tránh né một cách thuận lợi.
Qua thêm mấy ngày, rõ ràng Lâm Lăng có tiến triển lớn hơn ở phương diện ý cảnh của gió.
Hiện giờ trong cốc Phong Minh, hắn gần như có thể tùy ý hoạt động, hắn giống như một tinh linh hòa mình vào gió rồi bay nhảy múa may, xuyên qua các cơn lốc xoáy.
Nhờ vận dụng ý cảnh của gió, cho dù sức gió bao lớn thì cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì với hắn nữa.
“Cũng tới lúc rồi.” Lâm Lăng nhặt phù ngọc bài rơi trên mặt đất lên, tắt đi trận pháp.
Phù ——!
Chỉ thoáng chốc, khu vực vốn đầy cuồng phong mãnh liệt này đột nhiên trở nên gió êm sóng lặng.
Lâm Lăng tùy ý bước ra một bước, mũi chân cuốn theo chút gió, làm thân thể hắn lập tức đạp lên hư không mà nhảy dựng lên.

Hắn điểm nhẹ mũi chân một cái, bay thẳng lên mây xanh, lập tức đạt tới độ cao hơn mười trượng.
Sau đó Lâm Lăng phóng thích tinh thần, lôi kéo linh khí Phong hệ trong thiên địa để nó quanh quẩn bên cạnh, nhờ vậy có thể đứng thẳng trên không trung.
Trạng thái uyển chuyển nhẹ nhàng này cứ như thân thể hắn là khí cầu không hề có trọng lượng.

Cơ thể Lâm Lăng khẽ dao động, trực tiếp bay lơ lửng trong sơn cốc.
Hơn nữa khi vận dụng ý cảnh của gió, cách bay nhờ điều khiển gió giúp tiêu hao rất ít linh lực.
Cảm xúc của Lâm Lăng cuộn trào, giống như chim nhỏ được thả bay, không ngừng bay vòng quanh trong sơn cốc.
Kiếp trước hắn vốn là một người tầm thường nghèo túng, chưa từng ngồi máy bay lần nào.

Mà hiện tại là lần đầu tiên hắn cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ khi bay.
Vèo ——!
Ngay vào lúc Lâm Lăng đang hưng phấn, một bùa truyền âm đột nhiên lao ra từ nhẫn không gian, cháy lên trước mắt Lâm Lăng.
Giọng nói lạnh lẽo của Tử Dạ cũng vang lên trong đầu hắn: “Ngày mai là lễ mừng, đêm nay mau chóng đến Kim Hải Các ở đế đô để tập hợp.”
Nghe thấy tin tức này, Lâm Lăng hơi giật mình trong lòng, không ngờ hắn đã nán lại trong cốc Phong Minh thời gian dài như vậy.
May mà là lần này canh giờ rất chính xác, vừa đến thời điểm cần đi.
Sau đó quầng sáng trên sân tu luyện tan đi, Lâm Lăng khôi phục hình dạng nhân loại lần nữa, cũng nhanh chóng mặc một bộ quần áo lên người.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần chạng vạng rồi.

Nhân lúc này, hắn có thể trở về ký túc xá rửa mặt, hơn mười ngày không tắm rửa, trên người hắn rất bẩn, hiện giờ cũng cảm thấy rất khó nhịn.
Vèo ——!
Lâm Lăng lập tức hành động, trực tiếp bay lên không trung, mang theo Tiểu Bạch rời khỏi nơi này.
“Mau nhìn kìa, sư huynh Lâm Lăng đi ra!”
Sau khi quầng sáng biến mất, hai mắt đám người bên ngoài lập tức sáng ngời.

Sau đó, họ nhìn thấy một bóng dáng bay vút ra từ bên trong.
“Sư huynh Lâm Lăng biết bay!”
“Chẳng lẽ huynh ấy thật sự lĩnh ngộ được ý cảnh của gió ở sân tu luyện cốc Phong Minh?”
“Tính ra mới hơn mười ngày thôi, thật sự không thể tưởng tượng!!”
Khi nhìn thấy Lâm Lăng lao ra bằng cách bay, mọi người lập tức nổ tung.
Trong nhất thời, bầu không khí xôn xao ở hiện trường lại tăng lên đỉnh điểm, tiếng trầm trồ không ngừng vang lên!
“Quả nhiên sư huynh Lâm Lăng không làm chúng ta thất vọng.”
Đặc biệt là những viện sinh năm nhất năm hai kia, nhìn bóng dáng Lâm Lăng đi xa mà lộ ra biểu cảm cuồng nhiệt, trên mặt tràn ngập sùng bái.
Trong đám người, một bóng dáng chậm rãi đi ra.
“Ngày mai là lễ mừng, đúng lúc có thể giải quyết ngươi trước khi Tam điện hạ đoạt quyền đăng cơ.”
Gã lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lâm Lăng đang bay đi, trong mắt tràn ngập sát ý, người này chính là Mạc Vân Thiên.
Hơn mười ngày qua, cứ hễ rảnh rỗi là hắn lại tới đây quan sát một chút.

Không ngờ Lâm Lăng vẫn luôn trốn trong cốc Phong Minh không chịu đi ra.

Hiện tại cuối cùng cũng chờ được hắn!
Khóe miệng Mạc Vân Thiên nhếch lên một nụ cười dữ tợn, lập tức bước đến khu ký túc xá của Lâm Lăng.
Dưới bầu trời đêm, thân thể Lâm Lăng vững vàng đáp xuống cửa ký túc xá.
Nhưng lúc này, cửa phòng đã đóng chặt, hơn nữa còn khóa lại.
“Hả? Bọn Tần Vũ đều không ở đây?”
Lâm Lăng hơi kinh ngạc, lấy chìa khóa ra từ nhẫn không gian, sau đó mở khóa bước vào.
Đi vào ký túc xá, Lâm Lăng nhìn thấy trên bàn có đặt một tờ giấy.
“Lão đại, Tần Vũ về gia tộc, Lôi Mông cũng mất tích hai ngày, có lẽ là chạy đi chơi với Tiểu Hồng rồi.”
“Hôm nay lão cha của ta tới đế đô, bảo đêm nay ta đến hoàng cung gặp mặt, chuẩn bị cùng nhau tham gia lễ mừng ngày mai, cho nên không ở đây với huynh được.”
Nhìn tờ giấy nhắn lại của Cổ Vân Nhạc, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia nghi ngờ.
Lôi Mông mất tích hai ngày, hắn xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng trong câu chữ cũng không thể hiện chút khẩn trương nào, có lẽ không có nguy hiểm gì.
“Như vậy cũng tốt, đỡ cho ta phải tìm cớ giải thích với bọn họ.”
Nhìn ký túc xá trống rỗng, Lâm Lăng cười khẽ, sau đó chui vào phòng tắm rồi bắt đầu tắm rửa.
Trong lúc đó, Lâm Lăng cứ cảm thấy có gì không thích hợp.
Hình như có người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác này làm hắn rất không thoải mái.
Từ khi đột phá đến tu vi pháp sư cấp 6, sức mạnh tinh thần của hắn cực kỳ nhạy cảm.

Cho nên cảm giác khác thường đột nhiên sản sinh này không phải là Lâm Lăng nghĩ bậy bạ ra.
“Chẳng lẽ là hắn?” Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, bỗng dưng nhớ tới một người.
Là Mạc Vân Thiên!
Ong ——!
Ngay lúc này, tinh thần của hắn chấn động, sau đó phát giác có một sức mạnh tinh thần lạnh lẽo cực đoan đột nhiên tràn đến, trong nháy mắt đã chui vào đầu hắn.
Đòn công kích linh hồn!
Trái tim Lâm Lăng run rẩy dữ dội, khi phản ứng lại thì sức mạnh tinh thần ngoại lai kia đã nhắm thẳng vào thể linh hồn của hắn, sau đó hình thành một thanh kiếm sắc bén rồi tàn nhẫn đâm xuống.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Lăng vội vàng mở đôi mắt Luân Hồi ra.
Chỉ thoáng chốc, phù văn pháp tắc thể linh hồn đột nhiên lập loè, trực tiếp biến hóa thành một lốc xoáy trắng đen, nó cuốn lấy thanh kiếm ngưng tụ ra từ sức mạnh tinh thần kia.
Lần theo ngọn nguồn của luồng sức mạnh tinh thần đó, Lâm Lăng thi triển võ ý Luân Hồi, nhanh chóng lan tràn tới.
“A!” Mấy phút sau, một tiếng kêu thảm thiết kinh hãi truyền đến từ bên ngoài, nhưng rất nhanh lại rơi vào im lặng.
Lâm Lăng để trần mà lao thẳng ra phòng tắm.

Chỉ thấy ký túc xá không có một bóng người, Tiểu Bạch đang cảnh giác đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào sân sau.
“Lão đại, vừa rồi ta phát hiện trên vách tường có một bóng đen đang đứng.” Hai tay của Tiểu Bạch lộ ra móng vuốt sắc nhọn, nói: “Nhưng hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi bỏ chạy.”
Nghe vậy, Lâm Lăng nhíu mày, trên mặt dâng trào sự lạnh lẽo.
Không cần nghĩ cũng biết, tên kia nhất định là Mạc Vân Thiên, nhưng không ngờ gã dám chạy đến nơi này tập kích mình.
“Cũng may ta đã thức tỉnh đôi mắt Luân Hồi, bằng không chỉ sợ khó có thể chống đỡ được đòn công kích linh hồn vừa rồi.”
Lâm Lăng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng chuyện đôi mắt Luân Hồi của hắn thức tỉnh cũng vì thế mà bại lộ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.