Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1471: C1471: Trực tiếp bao phủ sơn cốc này lại



“Dụ?” Nghe vậy, ánh mắt tên đầu lĩnh Lang tộc kia cầm đầu hơi trầm xuống, lập tức cảnh giác mà nhìn quét về phía chung quanh, nhưng hắn ta lại phát hiện trong sơn cốc không có võ giả nhân loại khác mai phục.

“Khỏi phải nhìn, chỉ có ba chúng ta thôi.” Khóe miệng Tần Vũ nhếch lên, cười lạnh và nói: “Đối phó với các ngươi thì ba huynh đệ chúng ta là vậy đủ rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn lấy ra một ngọc giản phù văn sớm đã chuẩn bị trước, nhấn linh thức vào trong đó.

Ong ——!

Sau khi kích hoạt, một trận pháp to lớn lập tức xuất hiện, ánh sáng xanh lan tỏa mãnh liệt, đột nhiên hình thành lĩnh vực vây trận, trực tiếp bao phủ sơn cốc này lại.

Hiển nhiên, lúc trước bị bầy chiến sĩ Lang tộc này truy đuổi là chiến thuật bọn họ cố tình sắp xếp mà thôi.

“Thợ săn cao cấp thường sẽ xuất hiện bằng phương thức con mồi này.” Khóe miệng Cổ Vân Nhạc nhếch lên, khuôn mặt nhìn như trưởng thành, nhưng trong lời ăn tiếng nói vẫn mang theo cảm giác ph óng đãng không kềm chế được như trước kia.

“Chỉ dựa vào ba người các ngươi mà còn muốn làm thợ săn? Thật là buồn cười!” Lang tộc đầu lĩnh cầm đầu không khỏi cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.


Các chiến sĩ Lang tộc xung quanh cũng cười trào phúng, hoàn toàn không để bọn Tần Vũ vào mắt.

“Yên tâm, chờ chút nữa các ngươi sẽ tin.” Cổ Vân Nhạc híp hai mắt lại, trên người bắt đầu tràn ra từng luồng ánh sáng màu đen.

“Đừng nói nhảm nữa, tốc chiến tốc thắng.” Tần Vũ trừng Cổ Vân Nhạc một cái, nghiêm nghị nói: “Căn cứ vào tình báo, có hơn ngàn dị tộc sắp tiến vào chiến trường viễn cổ này, chúng ta phải mau chóng tiêu diệt sạch sẽ!”

Tiếng nói vừa dứt thì bên ngoài thân thể hắn đã sáng bừng lên ánh xanh, sau đó thân thể di chuyển, giống như một trận cuồng phong bỗng thổi quét về hướng những chiến sĩ Lang tộc đó.

Thấy Tần Vũ dẫn đầu động thủ, Cổ Vân Nhạc cũng không nói nhảm nữa, vẻ mặt phóng túng kia lập tức trở nên nghiêm túc. Sau đó ánh sáng màu đen trên người hắn bùng nổ, cũng triển khai thế công, trực tiếp hóa thành một cái bóng đen rồi lao về hướng quân địch.

“Không biết sống chết! Giết bọn chúng!!” Lang tộc đầu lĩnh cầm đầu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ trường đao trong tay lên, ánh mắt hung ác nhắm thẳng vào Tần Vũ dẫn đầu vọt tới.

Vèo ——!


Nhưng ngay khi hắn ta đang muốn phát động thế công thì một mũi tên lửa đột nhiên bắn đến.

Tốc độ đó cực nhanh, cứ như hư không cũng bị lập tức đâm xuyên qua, trong chớp mắt đã lao đến sát bên.

Thấy thế, đồng tử trong mắt Lang tộc đầu lĩnh chấn động kịch liệt, vội vàng nắm đao chắn ngang.

Phanh!

Vào khoảnh khắc mũi tên lửa bắn lên thân đao thì đột nhiên phát ra một luồng dao động năng lượng nóng rực kh ủng bố cực đoan. Thân đao kim loại cứng rắn giống như khối băng, bị ngọn lửa bỏng cháy đánh sâu vào nên đã hoàn toàn không còn tác dụng chống đỡ, trực tiếp bị mũi tên xuyên thấu qua, sau đó bắn vào ngực hắn ta.

“Tại sao... Có thể?!” Lang tộc đầu lĩnh cúi đầu, nhìn mũi tên lửa cắm trên ngực mình mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Quỷ dị chính là, tuy rằng ngực bị mũi tên bắn trúng, lại không có chút cảm giác đau đớn nào, toàn bộ thân thể như bị ném vào dung nham, vô cùng khô nóng.

Nói chính xác hơn, cảm giác nóng rực này hoàn toàn che lấp đi đau đớn trên người!

“Hỏa Chi Vẫn Tiễn, nổ!” Lúc này, một tiếng nói hùng hồn trầm thấp đột nhiên vang lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.