Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1496: C1496: Chương 1496



Nhưng dù xét về diện mạo hay là dao động khí tức mạnh mẽ trên người, Vệ Quý Nguyên trước mắt hoàn toàn giống với Chấp Sự Trưởng đại nhân mà bình thường bọn họ nhìn thấy.

“Vèo!”

Lúc này, Vệ Bình có mái tóc dài màu bạc cũng bay vút đến.

Thấy tình huống trước mắt, trong mắt ông ta hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lăng, cũng cung kính hành lễ: “Cung nghênh Thánh Tử điện hạ.”

Hiển nhiên, trong thời gian này, Vệ Bình đã biết được tất cả sự tích vạn năm trước của Lâm Lăng từ miệng Vệ Quý Nguyên.

‘Lâm Thiên’ trong truyền thuyết chính là Lâm Lăng!

Mà Tổ sư gia sáng tạo Cửu Huyền Tông cũng là kiếp trước của Lâm Lăng.

Với địa vị siêu nhiên này, mặc dù trước kia ông ta được Lâm Lăng gọi là tiền bối, nhưng giờ phút này cũng không dám có chút kháng cự.


Gì?

Vệ Bình tiền bối cũng hành lễ với tên này?!

Họ không phải đang nằm mơ đó chứ?

Hay chúng ta đều trúng ảo thuật?!!

Ngay lập tức, mọi người ở đây đã ngây ra như phỗng, không thể tưởng tượng mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

“A Nguyên, so với thời trẻ, ngươi thật sự đã già đi không ít.”

Lâm Lăng thản nhiên cười, có trải nghiệm vạn năm trước, hiện giờ lại đối mặt với Vệ Quý Nguyên, hắn hoàn toàn không có cảm giác bức bách như lúc ban đầu, thậm chí còn cảm thấy cái hành lễ này là điều hiển nhiên.

A... A Nguyên?!


Nghe thế, những chấp sự áo tím trợn trừng hai mắt, đã chấn động đến trợn mắt há hốc mồm, đầu óc giống như chết máy.

Một tiếng gọi ‘A Nguyên’ đã lâu không được nghe vang lên, trong nháy mắt, nước mắt của Vệ Quý Nguyên không khỏi chảy dài, kích động đến cả người run rẩy.

Đoạn ký ức xa xưa bị che giấu trong đầu cứ như phù quang lược ảnh bùng nổ ra vào khoảnh khắc này. Ký ức mà ông ta có ấn tượng sâu nhất không gì khác ngoài hình ảnh ở khu rừng dã ngoại, lần đầu gặp mặt Lâm Lăng.

Mà điều tiếc nuối chính là lúc trước chia ly với Lâm Lăng ở bên ngoài Thần Táng Chi Uyên.

Lần từ biệt này kéo dài tới vạn năm sau mới gặp lại.

“Thánh Tử điện hạ, ta... Rốt cuộc cũng chờ được ngài rồi.” Giọng nói của Vệ Quý Nguyên hơi nghẹn ngào, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Lăng, ngàn lời nói khó có thể kể ra.

“Kiên trì thời gian dài như vậy, ngươi vất vả.” Trên mặt Lâm Lăng lộ ra một nụ cười.

“Thánh Tử điện hạ có thể thật sự trở về, đệ tử khổ đến mấy cũng đáng giá.” Vệ Quý Nguyên lắc lắc đầu.

Nhưng khi nói ra lời này, nội tâm ông ta lại trăm cay ngàn đắng. Các sư huynh đệ cùng một tông môn lúc trước đều lần lượt mất đi trong năm tháng dài lâu này.

Mà ông ta vì chờ đợi gặp lại Lâm Lăng lần nữa mà thủ vững phong ấn không gian của Đông Huyền Châu, vẫn luôn vận dụng pháp tắc thời gian kiên trì tới hiện tại. Không ai có thể hiểu được trải nghiệm mùi vị cô đơn vạn năm này.

“Kế tiếp cứ giao cho ta đi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.