“Sau đó, khi ta tham gia khảo hạch tuyển nhận của Cửu Huyền Tông, mới biết được là hắn, từ nay về sau đã trải qua mấy lần sinh tử chi giao, chúng ta đã trở thành bạn bè.”
“Nếu không có hắn trợ giúp, chỉ sợ ta cũng rất khó khăn trong thời đại kia, không thuận lợi xuyên trở về như vậy.”
Thì ra là như thế...
Đào Linh phục hồi tinh thần lại từ cảm giác kinh dị, như bừng tỉnh mà gật đầu.
“Vậy sao hắn không trở về với chàng, chẳng lẽ đã ở lại thời đại vạn năm trước?” Trong lòng nghĩ như vậy, Đào Linh nghi hoặc hỏi.
“Không phải như thế.” Lâm Lăng nặng nề nói: “Sau khi Trần Tấn cùng ta xuyên qua thời không trở về, đã một mình đi đến lãnh địa tộc Thiên Ma.”
“Hắn tính điều tra tổ chức thế lực còn sót lại của Thần tộc có thật sự giở trò quỷ sau lưng cao tầng các chủng tộc hay không.”
Nghe thế, Đào Linh có chút giật mình, “Lấy thân thể nhân loại trở về tộc Thiên Ma? Vậy chẳng phải hắn rất nguy hiểm sao?!”
Lâm Lăng cười khẽ và lắc đầu, “Yên tâm, hắn rất mạnh.”
“Mặc dù gặp nguy hiểm, cũng có khả năng rút lui an toàn.”
Lâm Lăng vẫn rất tin tưởng đối với các loại thủ đoạn của Trần Tấn. Dù sao lúc trước hắn ta dám can đảm lẻ loi một mình trà trộn vào Thông Thiên Tháp, đánh cắp thần châu, cũng quay ngược lại gi ết chết một cường giả Thần tộc, đã chứng minh hắn rất có bản lĩnh.
So với Ma Hoàng Cung hiện giờ thì càng không nói chơi.
Nhìn thấy Lâm Lăng không hề kiêng kỵ như vậy, Đào Linh cũng không tiếp tục nhiều lời.
Xem ra sự tích của ‘Trần Tấn’ này cũng coi như có chút sắc thái truyền kỳ.
Sau đó, hai người tiếp tục tay trong tay, bước chậm trên mặt biển rộng lớn, quý trọng thời gian chung sống không dễ có được này.
Khi đi đến một đảo nhỏ cuối hải vực, hai bóng dáng ôm nhau mà hôn dưới ánh trăng, quần áo không chỉnh tề, tình cảm mãnh liệt triền miên...
Hai ngày sau, khu vực bên ngoài Thần Táng Chi Uyên, hai bóng đen thật nhỏ phi hành cực nhanh ở phía chân trời.
Tốc độ cực nhanh, giống như hai tia chớp cắt qua hư không, rất nhanh đã xuất hiện trên mảnh đất âm u khu vực trung tâm.
Phía dưới, mơ hồ có thể thấy được một vực sâu to lớn trong sương đen.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Kinh Kha và Lang Vương hai ngày trước được Lâm Lăng phái tới nơi này. Nhưng ngay khi chúng nó đang muốn đáp xuống thì thân thể lại đột nhiên tạm dừng.
Bởi vì giờ phút này, phía chân trời xa xa phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió mãnh liệt.
Quay mắt nhìn lại, rõ ràng là hơn mười bóng đen đang lao đến đây với tốc độ cực nhanh.
Cùngs thời khắc đó, trong chủ điện Chấp Sự Đường, Lâm Lăng đang ngồi xếp bằng tu luyện ở phòng đá cũng thu được tin tức thị giác của hai con thú.
Lâm Lăng lập tức mở chức năng dùng chung thị giác của hệ thống sủng vật ra, ánh mắt nhìn lại, hơn mười bóng đen kia đều là võ giả thần bí mặc áo choàng màu đen.
Dao động năng lượng màu đen tràn ngập ra khi phi hành lộ ra một cảm giác âm hàn thấu xương.