Đồng thời, điều khiến Trần Tấn cảm thấy hài lòng nhất chính là, phụ thân và ca ca đều không bị gieo nô ấn.
Nếu không, đối mặt với tình huống xấu nhất, hắn cũng không biết lựa chọn như thế nào cho phải.
"Thiếu chủ, chúng ta chỉ hộ tống ngươi tới đây thôi."
Đi gần tới nội viện, mấy gã cao thủ Thiên Ma sáu cánh liền dừng ở bên ngoài.
Mặc dù bọn họ là hộ vệ nhiều đời trung thành với Mặc phủ, nhưng khu vực giếng trời của phủ, chỉ có thành viên của dòng họ Mặc Phủ mới có tư cách tiến vào.
Chuyện này không chỉ phân chia cấp bậc quyền lực rõ ràng giữa chủ và tớ, mà còn có thể tránh cho thế lực ngoài họ cắm trong gia tộc nằm vùng được lợi.
Trần Tấn thong dong đi vào nội viện trung tâm, sau đó từ góc hành lang bước vào đại sảnh chính điện.
Giờ phút này, trong sảnh có hai bóng người khôi ngô, trên lưng đều có mười cánh màu đen, tràn ngập ma khí dao động hùng hồn.
Diện mạo của bọn họ có chút tương tự, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là người thân.
Mà hai vị này, chính là phụ thân Trần Tấn - Tào Liêm, và huynh trưởng duy nhất Đằng Tu.
"Cha, đại ca."
Vừa đii vào đại sảnh, Trần Tấn lạnh nhạt kêu một tiếng.
"Nhị đệ, trễ như vậy rồi, ngươi đột nhiên gọi ta cùng phụ thân tới nơi này để làm gì?"
Khí chất của Đằng Tu rất lãnh khốc, nhưng khi nhìn về phía khuôn mặt nhân loại xa lạ của Trần Tấn bây giờ, lại không có chút mâu thuẫn nào.
Chỉ cần Trần Tấn nguyện ý, lúc nào hắn ta cũng có thể vì đệ đệ lựa chọn một cỗ thân thể tộc Thiên Ma ưu tú đoạt xá.
Nhưng mà, hắn ta không ngờ Trần Tấn lại nhiều lần cự tuyệt, cho nên từ đó về sau cũng không miễn cưỡng đệ đệ nữa.
"Quả thật ta có việc muốn thương lượng cùng các ngươi."
Trần Tấn gật đầu, trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra một khối phù văn ngọc giản, dẫn động một trận pháp ngăn cách bao phủ đại sảnh.
Nhìn thấy hành động cẩn thận của Trần Tấn, ánh mắt phụ thân Tào Thương hơi trầm xuống, sắc mặt có thêm vài phần nghiêm túc.
Hắn cực kỳ rõ tính tình của đứa con trai này, có thể chuẩn bị kĩ như vậy, chắc chắn là có chuyện trọng đại muốn nói với bọn họ thật.
"Trải qua một tháng thăm dò, ta đã có thể xác định, các ngươi vẫn chưa bị cưỡng ép trồng Nô Ấn, chuyện này làm cho ta rất vui mừng."
Trần Tấn mỉm cười, rốt cục có thể yên tâm nói thật cùng bọn họ thổ lộ.
"Nô Ấn?"
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Nghe vậy, Tào Thạc cùng Đằng Tu đều kinh ngạc, nghi hoặc khó hiểu nhìn Trần Tấn.
"Có thể nhận những lời ta muốn nói kế tiếp sẽ làm các ngươi khó có thể tin được."
Trần Tấn dùng vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh nói: "Nhưng hai người, một là phụ thân ta, một là huynh trưởng của ta, cho nên ta không muốn giấu diếm gì với các ngươi."
Nghe được lời này, hai cha con Tào Thương càng thêm tò mò.
Thật ra, mười năm ta biến mất, ta đã xuyên qua thời không, trở lại thời đại vạn năm trước."
Trần Tấn chậm rãi nói: "Thời gian đó chính là thời đại cuối cùng của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng."
"Mà ta, chính là Trần Tấn đi theo cường giả Nhân tộc Lâm Thiên trong sử sách ghi lại."
Cái gì?