Vào lúc này, cha con Trần Tấn đều đã đến Ma Hoàng Cung, bọn họ đều đáp xuống quảng trường rộng lớn.
Địa vị của Tào Thương trong Ma Hoàng Cung hiển nhiên cũng không thấp, vừa nhìn thấy bọn họ đám thị vệ lập tức cúi đầu khom lưng hành lễ, cũng không tiến lên kiểm tra.
Cứ như vậy, bọn người Trần Tấn gần như không bị cản trở và đi thẳng vào trong đại điện …
Bên trong cung điện.
Tám gã cường giả Thập Dực Thiên Ma chia thành hai hàng, đứng nghiêm trang.
Quan sát khí tức hùng hồn mạnh mẽ từ cơ thể của bọn họ phát ra, chắc hẳn bọn họ đứng đầu cấp mười cánh.
Bên trên đại điện, một người đàn ông trung niên mặc áo đen ngồi trên chiếc ghế rồng được dát vàng. Trên lưng có mười hai cánh và quay quanh toàn thân là hắc sắc ma khí vô cùng uy phong!
Người này chính là Ma Hoàng của thời đại này.
Vào lúc này, Tào Thương, Đằng Tu và Trần Tấn ba cha con bọn họ đã bước vào bên trong đại điện
"Tham kiếm Ma Hoàng đại nhân."
Bước tới khu vực chính giữa hai hàng cường giả Thập Dực Thiên Ma, Tào Thương và Đằng Tu đều quỳ một chân xuống và cung kính hành lễ.
Chỉ có Trần Tấn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, đứng thẳng tại chỗ như trường thương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ma Hoàng.
"Nhị đệ!"
Sắc mặt Đằng Tu hơi thay đổi, hắn ta vội vàng liếc nhìn Trần Tấn một cái, ý chỉ người sau cũng nhanh chóng hành lễ.
Tào Thương cau mày, đúng lúc hắn ta định lên tiếng, một cường giả Thập Nhị Thiên Ma đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
"Mười năm không gặp nhau, chẳng những đã biến thành nhân vật, ngay cả phép tắc của Thiên Ma tộc chúng ta sao cũng quên rồi sao?!"
Đối với hành vi ngạo mạn của Trần Tấn hiển nhiên gã ta cũng có chút bất mãn liền lên tiếng nói: "Nhìn thấy Ma Hoàng đại nhân, vậy mà ngươi dám không hành lễ!"
Trần Tấn khóe miệng lộ ra một tia lạnh lùng, từ đầu đến cuối hắn ta vẫn giữ im lặng.
Vẻ mặt của Ma Hoàng vẫn lạnh nhạt, không khỏi dò xét Trần Tấn thêm vài lần nữa.
Mặc dù Trần Tấn không để lộ khí tức của mình, nhưng nó mang lại cho hắn ta một cảm giác mờ nhạt mà rất khó có thể nhìn thấu.
"Chỉ là một chút lễ nghi, không sao mà."
Mặc dù ngoài miệng Ma Hoàng nói không thèm để ý đến, nhưng giọng điệu của hắn ta hiển nhiên càng thêm ảm đạm.
Xét cho cùng, hành vi của Trần Tấn đã khiêu khích đến địa vị và sự uy nghiêm của hắn ta!
Nhưng, đó là tất cả những gì cần làm.
Bởi vì trong mắt của Ma Hoàng, ba cha con bọn họ sau một lúc nữa không thể thoát khỏi nanh vuốt của hắn ta, hoàn toàn khống chế bọn họ trong tầm tay.