Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 177: 177: Thành Phố Hỗn Loạn




Nhìn vào số liệu sau khi hợp nhất, ánh mắt Lâm Lăng chớp động.
Sủng vật mới không chỉ có chiến lực cao hơn, còn kế thừa tất cả kỹ năng thiên phú của Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu, có thể nói cách kết hợp này là hoàn mỹ.
Bởi vì nhìn từ đồ đằng không được chi tiết lắm nên Lâm Lăng trực tiếp triệu hồi nó ra.

Nhìn dưới góc độ chân thật lập thể này thì hình dạng của sủng vật mới càng làm Lâm Lăng vừa lòng.
Kích thước của nó lớn chừng ngón cái giống như Lang Vương, hơn nữa chiến lực hai bên cũng ngang hàng, tương đương với đỉnh cao của võ tu cấp 9 nhân loại.
Với tổ hợp như vậy, con mồi dưới cảnh giới Thánh Vực rất khó thoát khỏi cái chết khi bị nó ám sát!
“Sủng vật mới chưa được đặt tên, xin ký chủ mau chóng hoàn thành để triệu hồi.” Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Lăng hơi suy tư một lúc rồi nói: “Đặt tên là ‘Kinh Kha’.”
“Bing, chúc mừng ký chủ hoàn thành đặt tên cho sủng vật mới, tên gọi Kinh Kha.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười, tính chuyển cái tên ‘Kinh Kha’ cho con sủng vật vừa hợp nhất này.

Tính ra thì những nhiệm vụ ám sát trước kia hắn dùng cái tên ‘Kinh Kha’ để nhận đều do Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu chấp hành, cho nên cái tên này cực kỳ chính xác.
Nhìn Lang Vương và Kinh Kha trước mặt, Lâm Lăng vừa lòng gật đầu.
Có hai con sủng vật mới hùng mạnh này, chuyến đi đến lãnh địa Hỗn Loạn lần này sẽ được tăng thêm vài phần bảo đảm.

“Lão đại, bản lĩnh của người thật là lợi hại.” Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên mở miệng nói: “Nếu ta có thể giống như chúng nó, nhanh chóng mạnh lên thì tốt rồi.”
Ánh mắt nó chớp động, nhìn chằm chằm vào Lang Vương và Kinh Kha, giọng nói mang theo một chút hâm mộ.
Trải qua mấy năm trưởng thành, chỉ số thông minh của Tiểu Bạch đã tăng trưởng không ít, hiện giờ nó cảm thấy thật sùng bái bản lĩnh thuần thú của Lâm Lăng.
“Tiềm lực của ngươi rất cao, vẫn nên cùng lão đại trưởng thành đi.” Lâm Lăng lắc đầu, cười khẽ và nói.
Nếu thu Tiểu Bạch thành sủng vật hệ thống thì ý thức của nó sẽ thay đổi theo, giống như nô thú.
Hơn nữa có một điều cũng tương đối mấu chốt, đó là một khi trở thành sủng vật hệ thống thì cũng chỉ có thể dựa vào tiến hóa để tăng lên thực lực.
Lâm Lăng cảm thấy dạng thú Long Viên viễn cổ hùng mạnh như Tiểu Bạch nên được tự do phát triển thì hiệu quả sẽ càng tốt.
Trải qua mấy năm ở chung, trong cảm nhận của Lâm Lăng, Tiểu Bạch đã như một đệ đệ.

Suy nghĩ thu nó làm sủng vật hệ thống lúc trước đã sớm không còn.
“Được rồi, vậy ta sẽ cùng lão đại trưởng thành.” Tiểu Bạch nhếch miệng cười, ngoan ngoãn gật đầu.
“Đi, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Lăng vận chuyển ý cảnh của gió, thân thể chợt bay lên không.
“Lão đại, Tứ Bảo đâu?” Nhìn thấy Lâm Lăng tự động bay vút lên một mình, Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Lâm Lăng lắc đầu cười, lúc này mới nhớ tới Tiểu Bạch cũng không biết bay.

Nhưng vì tránh để lộ thân phận, trên chuyến đi đến lãnh địa Hỗn Loạn kế tiếp, hắn tạm thời không thể triệu hồi Tứ Bảo ra nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, trong đầu Lâm Lăng đột nhiên lóe lên một tia sáng.
“Lang Vương, Kinh Kha, chở theo Tiểu Bạch.”
Nghe mệnh lệnh của Lâm Lăng, hai con lập tức đáp xuống, trực tiếp chui vào nền đất.
“Hả?!”
Sau đó Tiểu Bạch bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đi, cả người cũng bay lên, không khỏi vô cùng mừng rỡ.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện mỗi bên bàn chân của Tiểu Bạch đang dẫm lên hai con động vật nhỏ, đó là Kinh Kha và Lang Vương!
Tuy kích thước của hai con thú này rất nhỏ, nhưng chiến lực cực mạnh.


Lấy sức mạnh của chúng mà muốn nâng con vượn trắng một trăm ký lên là điều dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, dưới sự thao túng của Lâm Lăng, Lang Vương và Kinh Kha đã tâm linh tương thông, dù là thay đổi phương hướng hay tốc độ bay, chúng đều đồng bộ với nhau.
“Lão đại, ta cũng biết bay!!” Tiểu Bạch giơ hai tay lên, phấn khởi mà vỗ ngực.
Cứ như vậy, bọn Lâm Lăng một người ba thú rong chơi ở phía chân trời, lấy tốc độ cực nhanh mà bay vút tới lãnh địa Hỗn Loạn ở biên giới phía Bắc.
Hai ngày sau, mặt trời lặn, hoàng hôn kéo đến.
Lâm Lăng và Tiểu Bạch xuất hiện ở một vùng đất hoang vu.
“Hoàn cảnh nơi này thật ác liệt!”
Lâm Lăng nâng bản đồ lên, xác nhận nơi này chính là địa vực của lãnh địa Hỗn Loạn.
“Xem ra trật tự của nơi này cũng tương đối bất ổn.”
Ánh mắt Lâm Lăng nhìn quét khắp nơi, phát hiện ra có vết máu ở nhiều chỗ, nhìn màu đỏ sẫm đó thì chắc để lại từ mấy ngày trước.
Thậm chí hắn có thể nhìn thấy thi thể và những phần tay chân bị chém cụt bị vùi lấp trong cát bụi.

Tuy lãnh địa Hỗn Loạn có hoàn cảnh ác liệt, nhưng đưa mắt nhìn ra thì địa vực lại rất mênh mông.
Sau khi đi sâu vào bên trong, một tòa thành trì nhỏ lập tức xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Lăng.

Tòa thành này dựa lưng vào dãy núi, quy mô tổng thể làm người ta cảm thấy khá đơn sơ, nhưng lại rất âm trầm.
Nơi này là khu vực trung tâm của lãnh địa, được gọi là thành phố Hỗn Loạn!
Người sáng lập ra nó xưa kia là một đám tội phạm chiến loạn trốn chạy, ban đầu chỉ tính tạm thời định cư nên cũng không lập ra trật tự gì.


Sau đó khi càng ngày càng nhiều nhà thám hiểm và tội phạm truy nã tụ tập đến đây, thành phố Hỗn Loạn cũng càng lớn mạnh, dần dần hình thành quy mô của hiện tại.
Bởi vì người tới đây đều là những kẻ lưu vong, ai cũng là nhân vật tàn nhẫn, bởi vậy ngày nào nơi đây đều xảy ra đánh nhau, vô cùng hỗn độn.
“Vào thành cần giao nộp trăm lượng hoàng kim!”
Lúc này, trước cổng thành có hơn mười võ giả áo tím đang đứng.

Gương mặt họ thật hung ác, ngang ngược thu phí qua đường của người vào thành.
Bọn người này là một trong ba thế lực bang hội của thành phố Hỗn Loạn, Tử Y Môn.
Đa số người vào thành biết đến Tử Y Môn đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thức thời giao nộp phí vào thành, cũng không tranh chấp quá nhiều.

Nhưng những người mới đến lại cực kỳ bất mãn.
“Vào cái thành nát này mà đã đòi thu trăm lượng hoàng kim?” Một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cường tráng bước nhanh ra.
Hắn tức giận trừng người của Tử Y Môn, rất mạnh mẽ mà quát lên: “Các ngươi làm vậy chính là giựt tiền!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.