“Mười ngày trước?”
Nữ phục vụ sửng sốt một chút, nếu là trước đó thì có lẽ nàng sẽ tiến đến tìm kiếm trong sổ sách, nhưng vừa rồi nàng đã kiểm tra cho Lâm Lăng, mười ngày trước chỉ có một cuộc hẹn mà thôi.
“Đúng vậy, họ Viêm.”
Người đàn ông mặc đồ đen ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Nếu lúc này Lâm Lăng có ở đây thì nhất định liếc một cái đã nhận ra hắn.
Bởi vì người này chính là Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị.
Vừa nghe thấy lời này, nữ phục vụ càng hoang mang hơn.
“Có vấn đề gì?” Viêm Hoằng Nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ phục vụ, lên tiếng chất vấn.
Nếu là trước đây, hắn căn bản không xem năm vạn viên đá Linh Dương ra gì.
Nhưng trong lần binh biến trước đó ở hoàng cung, hắn bị Lâm Lăng tính kế, không chỉ mất đi một cánh tay, còn bị cướp mất nhẫn không gian, gần như tất cả gia tài đều bị Lâm Lăng vơ vét hết.
Hiện giờ để sắp xếp kế hoạch trên lãnh địa Hỗn Loạn, năm vạn viên đá Linh Dương đặt cọc này là vốn liếng để hắn làm lại từ đầu.
“Xin lỗi khách quan, không thể trả lại phí đặt cọc này cho ngài được.”
Nữ phục vụ nghi ngờ đánh giá Viêm Hoằng Nghị, càng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Bởi vì thông tin mà kẻ thần bí lúc nãy và vị khách quan hiện tại cung cấp đều không có vấn đề.
Chỉ là một người đã xác định với Trần đại sư là đúc vũ khí, mà kẻ trước mắt lại đến đây muốn hoàn tiền.
Hiển nhiên nữ phục vụ cũng chưa bao giờ gặp qua chuyện này.
“Vì sao không thể trả lại?!” Viêm Hoằng Nghị nhíu mày, trong lời nói mơ hồ mang theo một tia tức giận.
“Dựa theo quy định của Vạn Long Các, chỉ cần trong lúc hẹn trước chưa gặp mặt Trần đại sư thì có thể hoàn lại phí đặt cọc.”
Nữ phục vụ khó xử nói: “Nhưng vừa rồi cũng có một người họ Viêm đã đến gặp mặt Trần đại sư, hơn nữa đã xác định đúc vũ khí.”
Nghe vậy, trong mắt Viêm Hoằng Nghị hiện lên một tia kinh ngạc.
Có người tới đây mạo danh ta!
Rốt cục là ai?!
Trong lúc suy tư, Viêm Hoằng Nghị cũng không tìm ra manh mối.
Bởi vì tên thủ hạ trước kia bị hắn phái tới lãnh địa Hỗn Loạn thăm dò địa hình rồi tiện đường hẹn trước Trần đại sư đã bị gϊếŧ chết.
Nói cách khác, tất cả nguồn thông tin đều bị hắn khống chế trong tay.
Viêm Hoằng Nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ phục vụ, thấy vẻ mặt hoang mang của đối phương có vẻ không phải nói dối.
“Khách quan, nếu ngài muốn chứng minh thân phận của mình, có thể lấy phiếu hẹn trước của Vạn Long Các chúng ta ra.” Nữ phục vụ vẫn lễ phép nói.
Mà lúc này, nàng mới nhớ tới vừa rồi tuy Lâm Lăng cung cấp tin tức chính xác, nhưng cũng sơ sót điểm này, dù sao chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra trước kia.
Cho nên, hiện giờ chỉ có thể dùng cách này để xác nhận ai là chính chủ.
Nghe thấy ba chữ ‘Phiếu hẹn trước’, trong mắt Viêm Hoằng Nghị dâng trào sự lạnh lẽo, không khỏi nhớ tới gương mặt đáng giận kia của Lâm Lăng.
Bởi vì phiếu hẹn trước cũng nằm trong chiếc nhẫn không gian bị Lâm Lăng cướp đi lúc ấy!
Nhiều lần gặp trắc trở, oán hận trong lòng Viêm Hoằng Nghị đối với Lâm Lăng càng dâng trào mãnh liệt, hận không thể rút gân lột da, bầm thây hắn ra ngàn mảnh!
“Nếu không thể cung cấp phiếu hẹn trước, vậy xin lỗi, Vạn Long Các chúng ta không thể chấp nhận yêu cầu hoàn tiền của ngài được.” Nhìn thấy Viêm Hoằng Nghị lập tức im lặng không nói gì, trong giọng nói của nữ phục vụ có thêm vài phần nghi ngờ.
Viêm Hoằng Nghị hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng dò hỏi: “Có thể nói cho ta biết, người vừa rồi trông như thế nào không?”
Nữ phục vụ lộ ra vẻ mặt xin lỗi và lắc đầu nói: “Ngại quá, ta không thể tiết lộ việc riêng tư của khách hàng.”
Viêm Hoằng Nghị lấy ra một khối đá Linh Dương rồi đặt lên bàn, dụng ý cực kỳ rõ ràng.
Thấy thế, ánh mắt nữ phục vụ sáng lên.
Dựa theo giá thị trường thì một viên đá Linh Dương tương đương với một vạn lượng hoàng kim, sao nàng có thể không dao động.
Nữ phục vụ lập tức nhận lấy đá Linh Dương, sau đó mỉm cười và nói: “Vừa rồi là hai vị khách quan, nhưng bọn họ mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ, ta cũng không biết diện mạo thế nào.”
“Nhưng có một điểm rất kỳ quái, trên mắt một vị khách trong đó có đeo hai mảnh lưu li màu đen, chẳng lẽ không ảnh hưởng thị giác sao?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Viêm Hoằng Nghị hơi trầm xuống, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Lăng trên quảng trường hoàng cung lúc trước - Cách ăn mặc thần bí của thích khách và đeo một bộ kính râm màu đen.
Liên tưởng đến điểm này, trong mắt Viêm Hoằng Nghị hiện ra tia sắc lạnh, trong lòng đã sinh ra hoài nghi.
Nếu lúc này Lâm Lăng có ở đây thì nhất định sẽ rất bất đắc dĩ.
Vì che giấu tung tích, hắn cố ý chế tạo kính râm để giấu đi đôi mắt Luân Hồi.
Nhưng thế giới này cũng không có thứ như kính râm, trái lại tạo thành một đặc điểm để nhận ra thân phận của hắn.
“Ngươi có biết hiện tại bọn họ đi đâu không?”
Khi hỏi, Viêm Hoằng Nghị lại lấy ra một viên đá Linh Dương rồi đặt lên bàn.
Thấy thế, nữ phục viên lập tức cực kỳ vui sướng, vội vàng nói: “Cụ thể đi đâu thì ta không biết, nhưng 8 giờ đêm nay, họ sẽ đến lầu ba của Vạn Long Các chúng ta để tham gia buổi đấu giá, hơn nữa đã đặt sẵn chỗ ngồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Viêm Hoằng Nghị chậm rãi nhếch lên một ý cười lành lạnh.
“Làm phiền ngươi, giúp ta đặt luôn một vị trí đi.”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Nữ phục vụ gật đầu, sau đó rất ân cần bắt đầu xử lý thủ tục...
Mà lúc này, Lâm Lăng đang dùng cơm ở một gian tửu lầu gần đó lại không biết hành tung của mình đã bị Viêm Hoằng Nghị theo dõi.
Hắn nhìn cảnh phố xá ngoài cửa sổ, bị mảnh lưu li màu đen kia chặn lại nên tầm mắt hơi u tối.
“Cả ngày đeo kính râm cũng không phải cách.” Lâm Lăng lẩm bẩm.
Thật ra hắn sớm đã ý thức được vấn đề về độ đặc trưng của kính râm.
Có lẽ người xa lạ không thể phát hiện, nhưng người quen biết được thân phận thích khách ‘Kinh Kha’ đều nhớ rõ đặc điểm này.
Nếu phong bế đôi mắt Luân Hồi thì không biết có biến thành trạng thái bình thường không?
Trong lúc suy tư, linh thức của Lâm Lăng khẽ rung động rồi chìm vào trong đầu.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy thể linh hồn ẩn chứa phù văn pháp tắc Luân Hồi kia, quỹ đạo vận chuyển năng lượng của nó liên thông với kinh mạch của đôi mắt.
Lâm Lăng mang tâm lý thử một lần, lập tức dẫn dắt một luồng sức mạnh tinh thần rồi hình thành lá chắn, ngăn cản lộ tuyến vận chuyển năng lượng trong kinh mạch.
Ong ——!
Chỉ thoáng chốc, Lâm Lăng bỗng cảm thấy trong lòng rung chuyển, mơ hồ có chút choáng váng.
Qua chừng mấy phút sau, cảm giác khác thường này mới dần dần yếu bớt.
Chẳng lẽ thành công rồi?
Lâm Lăng hết sức tò mò, lập tức tháo kính râm xuống, hắn đang muốn triệu hồi Lang Vương ra để xác định thì đúng lúc Tiểu Bạch đang ăn ngấu nghiến phía đối diện đã giương mắt nhìn thấy hành động của Lâm Lăng.
“Lão đại, sao đôi mắt của người lại thay đổi?” Nhìn đồng tử đen nhánh sáng ngời của Lâm Lăng, Tiểu Bạch lập tức cảm thấy ngạc nhiên, nhịn không được mà hỏi.
Nghe Tiểu Bạch nói như vậy, trong mắt Lâm Lăng dâng lên một tia vui sướng.
Quả nhiên là làm được!
Lâm Lăng lập tức gấp không chờ nổi mà triệu hồi Lang Vương ra.
Dưới tác dụng của dùng chung thị giác, hắn như soi gương nhìn thấy chính mình.
“Vẫn là mắt đen nhìn thoải mái tự nhiên hơn nhiều.” Sau khi đánh giá, ý cười trên khóe miệng Lâm Lăng càng thêm xán lạn, rất tự sướng mà khen mình.
Tạm thời không đề cập tới hình tượng, chỉ dựa vào loại biến hóa này thì mai sau hắn thật sự có thể ẩn giấu bản thân.