Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 207: 207: Đề Nghị Của Bạch Lân




Đêm thâm trầm.

Phủ thành chủ, trong đại sảnh.

Lâm Lăng đi ra từ phòng ngủ, binh lính hộ vệ đứng nghiêm trong sảnh lập tức cung kính hành lễ.

“Đều lui ra đi, nhân tiện gọi Bạch tổng quản tới gặp ta.

” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.

“Tuân lệnh, Lĩnh Chủ đại nhân.


Hơn mười binh lính hộ vệ cung kính gật đầu, nhanh nhẹn rời khỏi sảnh.

Lâm Lăng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng dần dần bị tầng mây đen che chắn, trong lòng như đang suy tư điều gì.

Tháng sau, sau khi Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Vũ đăng cơ thì sẽ mang binh đến xâm phạm.

Nói cách khác, hiện tại hắn còn rất ít thời gian để chuẩn bị.

Mà hiện giờ với nền tảng của lãnh địa Hỗn Loạn, muốn xây dựng nên một đội quân có thể ngăn cản quân đội của đế quốc trong thời gian ngắn là hoàn toàn nằm mơ giữa ban ngày.

Hắn chỉ có thể triệu Bạch Lân tới để cùng bàn bạc.

Dù sao phía đế quốc Tinh Vũ cũng đã biết tin về mỏ đá Linh Dương, có che giấu tin tức cũng chỉ làm điều thừa mà thôi.

Chi bằng nhân thời cơ này, có thể khai thác được mỏ đá Linh Dương bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, giải quyết vấn đề chi tiêu trước rồi nói sau.

Một lát sau, Bạch Lân bước nhanh đi vào đại sảnh.


“Lĩnh Chủ đại nhân, xin hỏi triệu ta đến là có chuyện gì sai bảo?” Bạch Lân đi đến gần đó, kính cẩn dò hỏi.

“Ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước.

” Lâm Lăng lại úp úp mở mở, cố ý để Bạch Lân chuẩn bị tinh thần trước.

Nghe vậy, Bạch Lân hơi giật mình, sau đó hắn ta trầm ngâm một chút rồi cười nói: “Vậy! Nghe tin tốt trước đi.


Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Vào khoảng thời gian trước, ta từng phái người đến lãnh địa này để thăm dò địa hình, phát hiện ra một mỏ đá Linh Dương.


Mỏ đá Linh Dương?!
Đôi mắt Bạch Lân sáng ngời, trên mặt dâng lên chút mừng rỡ.

Đây quả thật là tin quá tốt!
“Lĩnh Chủ đại nhân, diện tích mỏ đá Linh Dương lớn đến mức nào?” Bạch Lân hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén kích động trong lòng xuống, nhịn không được mà hỏi.

“Phạm vi trên mấy ngàn mét, gần như đạt tới cỡ lớn.

” Nếu Lâm Lăng đã nói ra thì cũng cũng không giấu giếm gì nữa, tiếp tục nói: “Vị trí nằm ở dãy núi Thiên Viêm ngoài thành.


Cái gì?
Vừa nghe thấy lời này, Bạch Lân lập tức ngây người ra.

Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ một mỏ đá Linh Dương lớn như vậy lại gần bọn họ đến thế!
Nếu như có thể khai thác thì lãnh địa Hỗn Loạn hoàn toàn chiến được ưu thế địa lý cực lớn!
Đối với bọn họ thì điều này không khác gì “Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng” cả!

“Lĩnh Chủ đại nhân, hay là lần quy hoạch khuếch trương thành trì này là vì càng tiện để âm thầm khai thác mỏ đá?”
Bạch Lân có được mưu trí vượt xa người thường, lập tức đoán ra sách lược của Lâm Lăng.

Lâm Lăng cảm thấy thật vui mừng, nói chuyện với người thông minh đỡ mệt hơn nhiều, nói một câu là hiểu ra ngay.

“Lĩnh Chủ đại nhân, đa tạ sự tin tưởng của ngài dành cho ta, Bạch Lân này thề với trời, tuyệt đối sẽ không hai lòng.

” Lúc này, trong lòng Bạch Lân hơi phát lạnh, đột nhiên trịnh trọng nói.

Hắn ta cũng ý thức được, Lâm Lăng nói tin tức này cho mình, trừ tin tưởng ra thì cũng là một loại thử thách.

Dù sao đối mặt với cám dỗ lớn như thế, đa số mọi người đều khó chống lại được lòng tham.

Nhưng kẻ bị lòng tham khống chế thường sẽ không có kết cục tốt!
Bạch Lân cũng hiểu đạo lý này, cho nên để bảo vệ chính mình, hắn ta lập tức tỏ thái độ.

“Không cần lo sợ, nếu để ngươi biết thì tất nhiên ta cũng không lo ngươi sẽ động tay chân gì.

” Lâm Lăng tập trung nhìn Bạch Lân trước mặt, thản nhiên nói.

Lời này nghe như tin tưởng, nhưng lại mang theo cảm giác rất đáng sợ.

“Lĩnh Chủ đại nhân, vậy tin xấu còn lại là gì?” Bạch Lân lập tức nói sang chuyện khác, thận trọng mà hỏi.

Nhận thấy được ánh nhìn hơi nặng nề của Lâm Lăng, hắn ta mơ hồ đoán được cái gì đó.

“Tin xấu là, đế quốc Tinh Vũ đã biết được sự tồn tại của mỏ đá Linh Dương.


” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ: “Đây cũng là nguyên nhân ta kêu ngươi tới.


Hả?!
Nghe thấy lời này, sắc mặt Bạch Lân lập tức thay đổi, trong mắt cũng tràn ngập cảm giác nặng nề.

Nếu thế lực biết được mỏ đá Linh Dương là một vài thương hội thì họ còn có thể nghĩ cách che giấu, thậm chí thuê thích khách ám sát, nhưng tình hình hiện giờ lại hoàn toàn trái ngược!
Với sức mạnh của đế quốc Tinh Vũ, cho dù là trên phương diện quân lực, của cải hay là vũ khí trang bị thì cả vương triều Đại Viêm cũng khó có thể chống lại, huống chi là lãnh địa Hỗn Loạn nho nhỏ này của bọn họ.

Đối đầu với cường quốc quân sự này tương đương với lấy trứng chọi đá!
“Trước mắt, chúng ta còn có thời gian một tháng, ngươi có đề nghị gì không?”
Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn rất bình tĩnh, cũng nói ra chuyện chính quyền đế quốc Tinh Vũ thay đổi để Bạch Lân có cái nhìn càng rõ ràng.

Làm như vậy không phải vì chỉ số thông minh của Lâm Lăng không bằng người ta, mà hắn cần một kiến nghị để tham khảo, mới có thể dẫn dắt hướng đi tổng thể.

“Một tháng sao?” Bạch Lân chau mày, hiển nhiên cũng cảm thấy thời gian này quá ít.

Hắn ta lập tức rơi vào trầm tư, trong lòng nhanh chóng cân nhắc sự chênh lệch giữa đế quốc Tinh Vũ và lãnh địa Hỗn Loạn, ngoài ra hiện giờ bản thổ có được tài nguyên gì.

Nhìn Bạch Lân đang suy ngẫm, Lâm Lăng cũng không vội dò hỏi.

Trong sảnh là một mảnh trầm tĩnh.

Qua chừng mấy phút sau, đôi mày hơi nhíu lại của Bạch Lân chậm rãi giãn ra.

“Có kiến nghị gì, dù tốt hay xấu cũng có thể nói ra.

” Nhận thấy thay đổi trên nét mặt của Bạch Lân, Lâm Lăng thản nhiên cười.

Bạch Lân gật đầu một cái: “Lĩnh Chủ đại nhân, ta nghĩ ra vài kiến nghị sau đây.


Hắn ta chuẩn bị lời lẽ một chút, sau đó nói: “Đầu tiên, bởi vì vấn đề thời gian nên trong quá trình xây dựng thành phố hiện giờ, chúng ta phải xem phòng vệ quân sự là chính.



“Nói cách khác, tạm hoãn kiến trúc trong thành lại, dồn tất cả sức lực tập trung lên tường vây, cố gắng đạt tới mức độ kiên cố có thể chống chọi được khi quân địch công thành.


“Thời gian một tháng cũng dư dả.


Lâm Lăng im lặng không nói, cũng không lên tiếng cắt ngang.

Chỉ nghe Bạch Lân tiếp tục nói: “Thứ hai là quân lực và quân bị.


“Nếu chúng ta đã biết được ý đồ kế tiếp của đế quốc Tinh Vũ, vậy lúc này phải gấp rút thao luyện binh lính.


“Tuy trong thời gian ngắn không thể huấn luyện thành quân chính quy sánh ngang với vương triều, nhưng ít ra cũng có thể khiến họ hiểu được các loại khẩu lệnh thời chiến và trận hình sắp xếp xung kích, tránh đến lúc đó xuất hiện quá nhiều thương vong trên chiến trường.


“Còn các chiến sĩ Cuồng tộc mà gần đây Lĩnh Chủ đại nhân thu phục được, nếu như bọn họ thật sự được chữa khỏi di chứng sau khi cuồng hóa, lấy thiên phú của Cuồng tộc, huấn luyện thêm một chút thì nhất định sẽ trở thành một đội binh chủng hùng mạnh!”
“Còn ở phương diện quân bị, một khi quân địch tấn công, rất có khả năng sẽ áp dụng chiến sách ‘vây thú’ vây thành, cho nên chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ lương thực và vật tư dự trữ trước, cho dù phải đánh lâu dài cũng không cần lo lắng.


Nghe vậy, Lâm Lăng hơi rung động, lau mắt mà nhìn chiến lược của Bạch Lân.

Lúc trước, hắn thật sự cũng có nghĩ tới phương diện quân lực, nhưng lại xem nhẹ vấn đề dự trữ quân bị vật tư.

Lâm Lăng không khỏi âm thầm vui mừng, quả nhiên thêm một cái đầu suy nghĩ thì khác hẳn, ít nhất có thể khiến một số chi tiết ở phương diện chiến lược được hoàn thiện hơn.

“Điểm thứ ba chính là lấy công làm thủ, âm thầm xuất kích.

” Bạch Lân khẽ nâng mắt lên, nhìn Lâm Lăng trước mặt, mang đầy thâm ý mà cười nói: “Chuyện này chỉ có Lĩnh Chủ đại nhân ngài mới làm được.


Lời nói lập tức khiến Lâm Lăng cảm thấy hứng thú, không khỏi hỏi: “Nói rõ thử xem?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.