Giữa đêm yên tĩnh.
Những âm thanh bước đi chỉnh tề, trầm ổn mà có lực.
Bộ binh, khinh kỵ binh, trọng giáp kỵ binh…..
Tất cả binh chủng tụ lại với nhau, hình thành một đội hình quân đội mạnh mẽ, to lớn.
Vô hình tạo ra một luồng sát khí nồng đậm.
Ở chính giữa quân đội, năm tên tướng lĩnh cưỡi tuấn mã màu đen, rất có uy nghiêm.
Người đàn ông trung niên đứng đầu, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sáng quắc.
Một thân mặc áo giáp kim sắc, khác với bốn tên tướng lĩnh còn lại.
Người này chính là thống soái đội quân Hắc Vũ, tên Lữ Thương.
Từ khi xuất chinh đến nay, mỗi một cuộc chiến, ông đều dốc toàn lực ứng phó, không hề coi nhẹ.
Cũng vì nguyên nhân có thâm thế như vậy, khiến cho ông khi ở trên chiến trường, chưa bao giờ bị bại trận.
Các nước láng giềng xung quanh, người có thể chống lại với tướng lĩnh, chỉ có thể là Tần Hùng, tướng quân trấn biên của vương triều Đại Viêm.
Hai người trước nay luôn hòa nhau.
Mà lần này nhận mệnh lệnh của Vương Bàn đế quân, xuất chinh đến lãnh địa Hỗn Loạn.
Lữ Thương cũng vẫn như vậy, không hề có ý khinh địch, tất cả mưu lược đều được bố trí tỉ mỉ, cố gắng đạt tới hoàn mỹ mới thôi.
Ví dụ như, một đội quân pháp sư đi theo quân đoàn, vì đề phòng thích khách và tiêu diệt quân kiến.
Thông qua tư liệu tình báo lần trước đám người Lâm Lăng tập kích quân Lôi Hổ.
Lữ Thương không thể nghi ngờ là đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Dưới sự bao trùm tinh thần của 3000 pháp sư, bất kì động tĩnh gì dù là nhỏ nhất, đều không thoát khỏi sự cảm ứng của họ.
Còn về đội quân kiến, tuy nói số lượng khổng lồ, nhưng pháp sư thi triển pháp thuật, đại đa số đều có lực sát thương, tấn công trong phạm vi rộng.
Mấy ngàn pháp sư liên thủ với nhau, trong nháy mắt có thể hạ gục được một đám lớn kiến Hỏa Văn.
“Thống soái, đã đến Lãnh Địa Hỗn Loạn rồi, có nên truyền lệnh xuống, cho toàn quân tạm nghỉ một chút không ạ?”
Bên cạnh, một người phó tướng làn da ngăm đen, cung kính trầm giọng nói: “Đợi sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức rồi mai hãy tấn công thành.”
“Không cần hạ trại.”
Vẻ mặt Lữ Thương vững vàng, giọng nói nồng hậu phất tay nói: “Ngay tức khắc điều động đội quân thứ ba tấn công thành, lấy điều này để khiến quân đội Lãnh Địa Hỗn Loạn mê muội, cũng để thử thế lực địch coi sao.”
“Những người khác, tạm nghỉ ngay tại chỗ, dưỡng tinh lực.”
Nghe vậy, sắc mặt người phó tướng da ngăm đen kia hơi giật mình, chợt bừng tỉnh.
Đi theo Lữ Thương hành quân đánh giặc đã nhiều năm, hắn ta đã đại khái có thể hiểu được binh thuật của người trước mặt.
Thảo nào trước đó lại gấp rút hành quân, rồi toàn thể binh lính của đội quân thứ ba được hưởng đãi ngộ cưỡi ngựa.
Thì ra hết thảy đều là do Lữ thống soái bố trí cả rồi, cố ý khiến cho đội quân xung phong thứ ba giữ thể lực, để khi đến Lãnh Địa Hỗn Loạn, có thể trực tiếp tiến vào trạng thái tác chiến luôn!
“Vâng, thưa thống soái.”
Lập tức tên phó tướng ngăm đen phấn khởi gật đầu, động tác nhanh nhẹn bắt đầu chấp hành.
“Đội quân xung phong thứ ba, xông lên!”
Chỉ thấy trường đao trong tay hắn, chỉ về phía Lãnh Địa Hỗn Loạn, quát lên.
Ngay sau đó, bên trong quân đoàn Hắc Vũ, vang lên những tiếng hô hào xung phong.
“Gϊếŧ——!”
Trong thoáng chốc, tiếng hô đinh tai nhức óc bỗng nhiên rền vang trong đêm tối.
5000 chiến sĩ, toàn bộ đều mặc võ trang, bắt đầu xung phong!
Đội quân thứ ba vốn là những tử sĩ được thiết lập để tiến công trước, là một đám người hung hãn không sợ chết.
Khí thế như vậy, lập tức châm ngòi ý chí của quân sĩ còn lại.
Bất luận lần xung phong này thành hay bại, đều có thể thu phục được lòng quân, nên cứ án binh bất động đã.
Thành công, đương nhiên là vui mừng, ý chí tăng vọt.
Nhưng nếu thất bại, thì quân đội đang đứng ở đây, chính mắt nhìn thấy các chiến hữu bị quân địch gϊếŧ hại, cũng chắc chắn kích được lửa giận trong họ.
Dưới sự ảnh hưởng của thù hận, ý chí trong quân lính chỉ có càng mạnh hơn chứ không bị dập đi!
Lữ Thương eo thẳng tắp trên chiến mã.
Nhìn chăm chú về phía quân xung phong đội quân thứ ba đang tiến về Lãnh Địa Hỗn Loạn, trên khuôn mặt ông bình tĩnh, lộ ra một vẻ cơ trí bày mưu lập kế.
……
Mà lúc này, trên tường thành của thành phố Hỗn Loạn.
Bính lính phòng thủ của quân thành phố, sớm đã sẵn sàng nghênh đón quân địch!
“Lãnh chủ đại nhân, bọn họ bắt đầu công thành rồi!”
Ánh mắt Bạch Lân trông về phía xa, ngưng trọng nói: “Xem số lượng này, hẳn là chỉ có binh lực của một đội thôi.”
Khu vực đầu tường thành, Lâm Lăng khoanh tay mà đứng, thản nhiên nói: “Xem ra ngươi đoán không sai, quân địch vừa đến, liền tức khắc áp dụng công thành rồi.”
“Nếu chỉ là thử, vậy kế tiếp, sẽ do ngươi điều khiển.”
Lâm Lăng có ý muốn bồi dưỡng Bạch Lân trở thành một chưởng quản giúp việc cho mình, liền cho hắn tự mình quyết định.
“Đa tạ Lĩnh Chủ đại nhân cân nhắc.”
Bạch Lân đương nhiên biết rõ tâm tư của Lâm Lăng vẻ mặt lập tức vui sướng khom mình hành lễ.
Bên cạnh, hai người La Hán cùng Dương Võ, nhìn thấy Bạch Lân được lãnh chủ trọng dụng như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút ghen ghét.
Dù gì trước kia, ba người họ đều từng là bang chủ của bang hội, từ đó đi lên.
Luận lai lịch từng người, đều có thể nói là cùng đẳng cấp.
Nhưng thời gian mấy tháng gần đây, Bạch Lân lại lộn được lên đầu, trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Tuy tức đỏ mắt nhưng cũng có thể làm gì được gì chứ, cho dù ở phương diện năng lực nào, bọn đều không bằng Bạch Lân.
Đối với điều này, hai người cũng chỉ đành buông bỏ.
Đặc biệt hiện tại còn phải đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, càng cần phải đồng tâm hiệp lực hơn nữa, để kháng lại địch từ bên ngoài tới!
“Dương Võ, La Hán nghe lệnh.”
Tay Bạch Lân nắm thành quyền lớn, trong nháy mắt thay đổi rất nhiều.
Thấy hắn thay đổi hình tượng trước kia của mình đột nhiên hét lớn một tiếng.
“Có.”
La Hán, cùng Dương Võ rùng mình, lập tức đáp lại.
“La Hán, ngươi dẫn dắt đội ngũ cung tiễn, toàn lực ngăn chặn quân địch tới gần.”
“Dương Võ, ngươi tức khắc điều khiển đội chuẩn bị chiến khí, đợi quân địch đi tới gần thành, gϊếŧ không tha!!!”
Liên tiếp mệnh lệnh thời gian chiến tranh, nhanh chóng phát ra từ trong miệng Bạch Lân.
Hắn giờ phút này, thoạt nhìn giống như một thống soái, cả người lộ ra khí thế uy vũ.
“Vâng!”
Trong thoáng chốc, đám La Hán bọn họ không chút nào chậm trễ, đều nhanh chóng hành động.
Một lát sau, quân địch 5000 tử sĩ, mang theo khói bụi mù mịt đã đi gần đến bên cạnh.
Cách thành trì khoảng hơn trăm trượng.
Ở khoảng cách này, không nghi ngờ là phạm vi bắn tên thích hợp nhất!
“Cung tiễn, bắn!”
La Hán giơ trường kiếm lên, rống to hạ lệnh.
Trên tường thành, mấy ngàn cung thủ ngay tức khắc kéo căng dây cung.
Nhưng lúc mũi tên bắn ra, quân địch phía dưới giống như là đoán ra trước vậy.
Thấy trận hình chặt chẽ trước đó, lại đột nhiên dùng một tốc độ cực nhanh phân tán ra, hơn nữa tất cả còn giơ khiên chắn lên.
Vù, vù vù……!!!
Rất nhiều mũi tên, bỗng nhiên bắn ra, nhưng mà cùng với sự phân tán thế trận của quân địch, đại đa số mũi tên đều thất bại.
Những mũi tên còn lại thì bị chặn lại bởi khiên chắn, tức khắc truyền ra những tiếng vang “leng keng”.
Không hề nghi ngờ, lần ngăn chặn địch này, hiệu quả gần như bằng không.
Cũng bởi vậy, bị quân địch nhân cơ hội dùng tốc độ nhanh chóng vọt tới trước, trực tiếp kéo khoảng cách gần hơn phân nửa.
“Bạch tổng quản, hay dùng pháo Linh Dương đi? Nổ chết mấy tên khốn nạn kia!”
Nhìn thấy quân địch giảo hoạt nhiều mưu như thế, ánh mắt La Hán hung hãn, xin chỉ thị nói.
“Không cần, lượt quân địch này chỉ là đang thử lực chiến của quân ta, không thể cho chúng biết được át chủ bài của ta được.”
Sắc mặt Bạch Lân hơi trầm xuống, trực tiếp cự tuyệt.
Chợt hắn nhanh chóng quyết định, quát lạnh nói: “Đội cung thủ rút lui, chuẩn bị ném đá, châm lửa!”
Nghe được mệnh lệnh của Bạch Lân, các tướng sĩ bắt đầu bận rộn.
Trên thành lầu cách đó không xa, Lâm Lăng đang đứng trên cao nhìn xuống.
Đối với năng lực thống soái của Bạch Lân, hắn đều để trong tầm mắt.
Hắn tin tưởng, trải qua trận chiến này, nếu như chiến thắng, trên bảng xếp hạng thống soái của đại lục Thương Khung này lại phải tẩy đi viết lại một lần nữa rồi.