Vèo ——!
Một bóng đen xẹt qua phía chân trời, lấy một tốc độ kinh người lao về hướng mặt trời lặn.
Lâm Lăng và Tiểu Bạch ngồi trên lưng hai con chim ưng, cảm nhận cuồng phong đập vào mặt mình.
Đích đến chuyến đi này của một người một thú chính là thành phố Võ Lăng, nơi đó nằm ở chốn cực Tây của đại lục Thương Khung, ở khu vực rất xa xôi.
Nghe đồn nơi đó là chiến trường của cuộc đại chiến chủng tộc vào vạn năm trước, dưới nền đất vùi lấp vô số thi thể viễn cổ.
Còn về vấn đề vì sao số lượng chủng tộc trên đại lục Thương Khung chỉ còn lại ít ỏi vài loài là Nhân tộc, Cuồng tộc và tộc Người Lùn thì hoàn toàn không rõ.
Từ cổ chí kim, không có sử sách nào ghi chép lại, cũng không ai biết nguyên nhân tại sao cuộc đại chiến chủng tộc vạn năm trước bùng nổ.
Toàn bộ sự kiện gần như không để lại chút manh mối nào!
Vì vậy, mọi người sáng lập nên thành phố Võ Lăng chỉ vì tưởng nhớ những anh hùng Nhân tộc đã hy sinh anh dũng trong trận chiến đó.
Cuộc thi Bách Viện khoá trước cũng được tổ chức trên sân thi đấu tại đây.
Mà hạng mục cạnh tranh mỗi lần đều có khác biệt, hơn nữa quy tắc cực kỳ tàn khốc, không thể tránh miễn tử thương!
Cứ như vậy, họ bay chừng năm ngày mới thật sự tiến vào khu vực cực Tây.
Trên bình nguyên rộng lớn, cái bóng mờ của một tòa thành trì giống như quái vật khổng lồ cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt Lâm Lăng.
Lâm Lăng tập trung nhìn tòa thành khổng lồ mang khí thế hào hùng này mà không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì, bố cục kiến trúc này rất đặc sắc, nhìn từ xa xa cứ như một lăng mộ to lớn.
Dưới màn đêm, nó mơ hồ mang đến cho người ta cảm giác sởn tóc gáy – Đó chính là thành phố Võ Lăng!
Giữa không trung, rốt cuộc Lâm Lăng cũng cởi ra quần áo thích khách trên người, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Ẩn giấu hơn nửa năm, hiện giờ cũng để lộ ra gương mặt thật, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy không quen.
Khi còn cách thành phố Võ Lăng một đoạn đường thì Lâm Lăng đã nhảy khỏi khỏi lưng chim ưng để đáp xuống mặt đất.
Tiểu Bạch cũng biến thành hình thể con vượn nhỏ, thay một bộ quần áo trẻ con, đội mũ lên đầu.
Tuy rằng nơi này còn cách thành phố Võ Lăng cự ly không ngắn, nhưng trên những con đường thông đến khắp bốn phương lại có dòng người tấp nập, nhìn có vẻ rất náo nhiệt.
Đa số những người này đều là thành viên đến từ các học viện các nơi, họ mang theo khí tức hùng hồn, đều là người tu võ thực lực không thấp.
“Cũng không biết người của học viện Thiên Diễn có tới chưa?” Lâm Lăng đi theo dòng người xếp hàng vào thành, miệng lẩm bẩm.
Sau đó, Lâm Lăng xuyên qua một đường hầm có vẻ hơi u ám ở cổng thành rồi đưa mắt nhìn quét ra phía trước.
Nhìn đông đảo kiến trúc thành trì cổ xưa trước mắt, hắn không khỏi hít thật sâu một hơi.
Rộng lớn, đồ sộ!
Đây là ấn tượng đầu tiên khi Lâm Lăng tiến vào trong thành.
Dựa theo tình báo có được, chúa tể của thành phố Võ Lăng không phải đế quốc hoặc thế lực vương triều nào, mà là một võ phủ - Là viện phủ Võ Lăng.
Có thể nói nó có địa vị dẫn đầu tất cả học viện.
Những vị trí quán quân trong cuộc thi Bách Viện khoá trước gần như đều bị viện phủ Võ Lăng ôm sạch.
Đứng trên đường phố dòng người qua lại như nước chảy, Lâm Lăng không kinh ngạc cảm thán bao lâu thì đã lên đường đi đến khu thành Bắc dựa theo kế hoạch ban đầu.
Lần trước được Trần đại sư của Vạn Long Các giới thiệu, hắn biết vị Linh Đúc Sư Lôi hệ họ ‘Triệu’ kia không làm công cho thế lực thương hội nào, ngược lại ông ta tự sáng lập ra một phái, dưới tay có đông đảo học trò, quy mô không nhỏ.
Một lát sau, Lâm Lăng đến khu Bắc, quẹo qua một con phố thì nhìn thấy một kiến trúc to lớn giống như toà tháp.
Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy từng vòng sáng phù văn quanh quẩn ngoài tháp, nhìn rất cao cấp.
Trên đỉnh cổng tháp có treo một tấm bảng hiệu, ba chữ ‘Linh Bảo Các’ to lớn lóe lên ánh sáng rực rỡ.
“Chính là nơi này.”
Lâm Lăng ngước lên liếc nhìn một cái, sau đó trực tiếp dẫn Tiểu Bạch bước vào cửa.
Chỉ thấy bố cục bên trong chia thành hai đại sảnh trước sau.
Sảnh ngoài đặt đủ loại binh khí để bán ra, sảnh trong là khu vực chuyên dùng để luyện khí.
Tuy hiệu quả cách âm khá tốt, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng đánh kim loại leng keng leng keng.
Nhìn ra được, Linh Bảo Các buôn bán cũng khá đắt khách.
Lâm Lăng không liếc nhìn những vũ khí ở sảnh ngoài lấy một cái mà đã trực tiếp đi vào sảnh trong.
Sau khi bước vào, Lâm Lăng cảm thấy một sóng nhiệt ập vào mặt, ánh lửa tràn ngập.
Ánh mắt hắn quét tới, chỉ thấy có hơn mười Luyện Khí Sư bên trong.
Lúc này bọn họ đều để vai trần, dáng người cường tráng, đang khí thế ngất trời mà rèn luyện các loại dụng cụ vũ khí.
“Vị khách quan này, xin hỏi ngài cần luyện chế binh khí gì?” Rất nhanh, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc như học trò nhiệt tình đi lên tiếp đón.
“Một cây trường thương, làm phiền gọi Triệu đại sư ra giúp ta luyện đúc.” Lâm Lăng thản nhiên nói.
“Không cần, một cây trường thương mà thôi, ta sắp xếp cho ngài là được.” Nghe vậy, tên học trò kia lại nở nụ cười, không để bụng mà nói.
Tuy Triệu đại sư là người luyện khí lợi hại nhất trong Linh Bảo Các bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều được dạy dỗ tài nghệ, chỉ luyện đúc một trường thương thôi mà, cần gì sư phụ tự mình ra tay.
Huống chi, mấy năm gần đây, sư phụ đã gần như bước vào trạng thái nửa thoái ẩn, nếu không phải vật liệu quý hiếm ông ta để mắt thì căn bản không ai mời được.
“Xin lỗi, vật liệu này chỉ có Triệu đại sư luyện đúc được.” Lâm Lăng lắc đầu, nói rất kiên định.
Nghe thấy lời này, học trò nhíu mày, không khỏi đánh giá Lâm Lăng thêm vài lần.
Tên này tuổi còn trẻ mà lại mạnh miệng như vậy!
“Được, ta cũng muốn xem ngài muốn dùng vật liệu gì để mời được sư phụ của chúng ta.” Mặt học trò hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng trước mắt, giọng nói có vẻ rất khó chịu.
Lúc này các Luyện Khí Sư ở đây cũng dừng việc đang làm lại.
Ngay sau đó, từng ánh mắt sáng ngời đều phóng về hướng Lâm Lăng.
Hiển nhiên hành vi của Lâm Lăng bị ngộ nhận thành xem thường kỹ thuật của bọn họ.
Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không nhiều lời vô nghĩa.
Hắn nhẹ nhàng lật tay qua, Tử Điện Lôi Trúc lập tức thoáng hiện.
Xèo xèo ——!
Chỉ thoáng chốc, từng tiếng sấm vang lên khe khẽ, một sức mạnh lôi đình hùng hồn dị thường cũng dập dờn lan tỏa.
Tên học trò bên cạnh và những Luyện Khí Sư kia lập tức căng thẳng.
Đối mặt với luồng năng lượng lôi đình đột nhiên bùng nổ này, bọn họ sôi nổi dẫn động linh khí, ngưng tụ ra một cái lồng phòng hộ ngoài thân thể.
“Sức mạnh lôi đình thật mạnh, đây...!Đây là thứ gì?”
“Giống như cây trúc, ẩn chứa lôi điện, chẳng lẽ là Tử Điện Lôi Trúc!”
Mọi người đưa ánh mắt kinh dị, nhìn chằm chằm vào Tử Điện Lôi Trúc trong tay Lâm Lăng, Luyện Khí Sư có kinh nghiệm nhiều hơn nhanh chóng nhận ra nó.
“Cái gì? Đây là Tử Điện Lôi Trúc có độ cứng sánh ngang với Huyền Linh Thiết?!!”
Trong nhất thời, mọi người lập tức ngạc nhiên chạy tới vây xem, trong mắt lập loè tia sáng nóng rực.
Làm Luyện Khí Sư, trừ yêu thích đúc binh khí ra thì bọn họ còn một hứng thú, đó là sưu tập các loại bảo vật thiên địa quý hiếm.
“Tiểu Bát, còn không mau đi mời sư phụ ra đây, nhất định ông ấy rất có hứng thú với cây Tử Điện Lôi Trúc này.”
“Không sai, đã rất lâu ta không nhìn thấy sư phụ ra tay rồi.”
Chỉ thoáng chốc, những Luyện Khí Sư đó mồm năm miệng mười, không ngừng thúc giục học trò trẻ tuổi.
“Được rồi...”
Lúc này tên học trò kia mới tỉnh táo lại từ kinh ngạc.
Mà ngay khi hắn ta muốn xoay người, một tia sáng đột nhiên lao tới, xuất hiện trước mắt mọi người với tốc độ nhanh như tia chớp.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, chỉ thấy người xuất hiện là một ông lão mặt đầy nếp nhăn.
Tuy khuôn mặt nhìn già cả, nhưng quần áo trên người lại bị cơ bắp cường tráng làm căng chặt ra.
Hơn nữa hiển nhiên ông lão đã vận dụng linh khí để thi triển ra thân pháp vừa rồi nên vẫn còn sót lại một luồng dao động năng lượng lôi đình nhàn nhạt.
Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là Linh Đúc Sư Lôi hệ mà Lâm Lăng cần tìm kiếm - Đương gia của Linh Bảo Các, Triệu Côn.