Bên trong thạch điện mênh mông, vô số thông đạo rắc rối phức tạp giống như mê cung.
Bước chân của Lâm Lăng không hề ngừng lại, đi đến chỗ sâu nhất bên trong thông đạo.
Trong thông đạo, ngoài hắn ra còn có hai người khác. Chính là hai người Nghiêm Hoa cùng Mộ Thiên trước đó ở bên ngoài điện liếc mắt đưa mày với nhau.
Du Long Bộ của Lâm Lăng tuy không phải là thân pháp võ học thượng thừa nhưng dưới công năng rà quét của hệ thống, hấp thụ kết tinh của võ học, lại khiến hắn đạt được đến tầng lợi hại. Cho nên chuyến đi này, tốc độ của Lâm Lăng rõ ràng là tốt hơn, toàn bộ quá trình đều đi trước.
Có lẽ đến hiện tại còn chưa phát hiện sự tồn tại của bảo vật, giữa ba người cũng đã không còn tranh cãi gì nữa, vẫn luôn im lặng đi tiếp.
“Này anh chàng đẹp trai của học viện Thiên Diễn ơi, thân pháp võ học rất tinh vi đó.”
Ánh mắt Mộ Thiên chớp động, nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Lăng đi ở phía trước, hai cánh môi gợi cảm hơi mở ra muốn câu dẫn người khác.
“Tốc độ nhanh không có nghĩa là võ công lợi hại đâu.”
Trên mặt Nghiêm Hoa nổi lên một tia khinh thường, trong lòng hắn ta ghen tuông cuồn cuộn đối với sự khen ngợi của Mộ Thiên dành cho người đàn ông khác.
“Hử? Vậy thì ý là tốc độ thân pháp của ngươi tuy chậm, nhưng lại vô cùng mạnh sao?”
Mộ Thiên nhẹ giọng cười, môi đỏ khẽ nhếch lộ ra mị ý vô tận.
Đây là một người phụ nữ đĩ thõa từ trong xương cốt, lời nói cử chỉ đều có dục niệm khiến đàn ông phải xích mích.
Mà khi nghe thấy lời này, Nghiêm Hoa hiển nhiên khơi dậy thị uy của một người đàn ông giống đực.
Hắn liếc liếc mắt nhìn bóng dáng Lâm Lăng cười lạnh nói: “Có vô cùng mạnh hay không thì ta không dám nói, nhưng so với thằng nhãi kia thì hoàn toàn không có vấn đề.”
Đối với biểu hiện của Nghiêm Hoa, Mộ Thiên hiển nhiên rất vừa lòng.
Nàng ta bình thường có một sở thích là đùa giỡn đàn ông trong trong lòng bàn tay, rồi khiến họ ẩu đả lẫn nhau vì ghen tuông. Điều đó khiến nàng ta cảm thấy kích thích cùng hưng phấn.
Chiến pháp song tu hiện giờ của Lâm Lăng phân biệt là chiến sĩ cấp 8 và pháp sư cấp 7.
Trình độ cảm âm rất nhanh nhạy, đương nhiên là đã nghe thấy hết.
Đối với điều này Lâm Lăng cũng không để ý tới, lực chú ý tất cả đều tập trung đi dò xét. Bởi vì vừa nãy, hắn khuếch tán tinh thần lực mơ hồ cảm ứng được nơi sâu nhất trong thông đạo có một dao động năng lượng khác thường.
Trải qua kinh nghiệm lúc trước đi tìm bảo vật thì tình huống này Lâm Lăng cũng không hiếm thấy.
Nếu tinh thần lực có thể cảm ứng được động tĩnh thì đều sẽ là linh vật thiên địa.
Giống như tầng cao nhất của cổ tháp Hạo Thiên Huyền Bổng, cũng tương tự như thế.
Cho nên lúc này đây, hắn vẫn tin tưởng lựa chọn cảm ứng dao động năng lượng của chính mình, cứ đi trước không có ngừng lại.
Lúc đến chỗ ngoặt cuối cùng của thông đạo, trong lòng Lâm Lăng khẽ động, cơ thể đang đi chợt dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Trong tầm mắt, một gian thạch thất rộng mở thiết lập tại đây.
Cửa đá khép hờ vẫn chưa đóng lại, mơ hồ có một dao động năng lượng kinh người từ từ toát ra từ bên trong.