Luồng sáng điện lập lòe làm cho giật hết cả mình, giống như là giống tố điên cuồng đánh xuống, ngăn chặn tốc độ của hắn.
“Tên nhãi chó má, đừng có mơ cướp được Khí Linh của ta!”
Nhìn thấy Lâm Lăng sắp đuổi kịp tới, trong mắt Nghiêm Hoa lành lạnh kích động.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, trong tay hắn dần hiện ra một trường thương đỏ đậm, trực tiếp đánh ra sau.
Roẹt——!
Linh lực tràn ra, một ngọn lửa nóng rực của cây thương sắc bén quét về phía Lâm Lăng.
Thấy thế ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, trường thương Tử Trúc cũng trong nháy mắt thoáng hiện ra.
Thương ở trên người dụ lôi đình lao đến, Lâm Lăng nắm cây thương dựng lên. Chỉ nghe một tiếng ‘bùm’ một cái trực tiếp đánh tan ánh lửa phóng đến từ cây thương kia
Lúc này hắn biến thành chiến sĩ Long Nhân, cho dù là phòng ngự, sức mạnh, hay tốc độ đều mạnh hơn rất nhiều. Cho dù gặp cường giả cấp 9 cũng ngang tài ngang sức. Còn cái tên Nghiêm Hoa trước mặt này cùng lắm thực lực cũng chỉ là trung kỳ cấp 8, hoàn toàn có thể ứng phó được.
“Mạnh đến vậy sao?!”
Nhìn thấy Lâm Lăng chỉ dùng một chiêu là có thể chặn được chưởng pháp của mình, trong lòng Nghiêm Hoa ngay lập tức trầm xuống.
“Mộ Thiên tiểu thư, nếu muốn đạt được kiếm linh thì hãy đến giúp ta một tay đi!”
Đối với thực lực bày ra trước mặt của Lâm Lăng, sắc mặt hắn ta cứng đờ, lập tức quát lớn.
Nghe thấy vậy, đôi mắt đẹp của Mộ Thiên hơi ngưng lại, có chút do dự.
Nhìn cục diện hiện giờ, thực lực tổng thể của Lâm Lăng rõ ràng ăn đứt Nghiêm Hoa. Nếu ra tay đắc tội người đó thì không phải là đúng đắn.
Nhưng nàng ta không quen biết với Lâm Lăng, nếu linh khí đều bị đoạt mất thì sẽ không được lợi lộc gì nữa. Nhưng đổi lại nếu Nghiêm Hoa lấy được Khí Linh, thì đến lúc đó sẽ đưa cho nàng ta một phần.
Trong lòng nhanh chóng quy nghĩ, lý trí của Mộ Thiên đương nhiên là nghiêng về bên có lợi ích cho mình.
Ngay lập tức nàng ta khẽ kêu lớn một tiếng, trong tay dần hiện ra một roi kim loại dài, bỗng dưng lao đến.
“Keng!”
Âm thanh thanh thúy vang lên, roi dài giống như tia chớp trong nháy mắt lao đến, trực tiếp xuyên qua Lôi Võng, quấn quanh hông Lâm Lăng. Rồi sau đó nàng ta vận khí muốn kéo Lâm Lăng ra, nhưng dựa vào sức lực của một người phụ nữ thì sao có thể mạnh hơn Lâm Lăng được.
Dưới sự lôi kéo như vậy, eo của Lâm Lăng rất nặng, giống như một ngọn núi biết đi. Nhưng dù vậy cũng đã cản trở được tốc độ của Lâm Lăng.
“Làm tốt lắm!”
Thấy thế, ánh mắt Nghiêm Hoa chớp động, cho Mộ Thiên một cái nhìn khẳng định.
“Khí Linh giao cho ngươi đó.”
Mộ Thiên cười quyến rũ, đôi tay gắt gao nắm roi dài không cho Lâm Lăng đi trước nửa bước. Đối với điều này Lâm Lăng lại không hề để ý tới, trực tiếp điều động linh lực quán trú ở trong trường thương.
“Rì rì.”